Nghĩ đến đây, nàng lại thở dài.

Xuân Lan, Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai bốn tỳ nữ nghe thấy tiểu thư than thở, không dám nhắc đến quá khứ, chỉ âm thầm hầu hạ nàng dậy rửa mặt.

Dùng bữa xong, Trì Hề Ninh vừa ngáp vừa định ngủ nướng thì Thu Cúc vội ngăn lại: "Tiểu thư quên rồi sao? Hôm nay là ngày nghỉ, quốc công gia và lão phu nhân đặc biệt gọi nhị phòng, tam phòng đến để bàn giao sản nghiệp của đại phòng cho tiểu thư."

Nghe nhắc đến chuyện này, Trì Hề Ninh lập tức hết mệt nhọc.

Trì quốc công phu phụ có ba nhi tử. Lão phu nhân đã có tuổi, mấy năm trước lại đau ốm, sức khỏe không bằng trước đây nên giao quyền quản lý gia tài cho nhị phòng Ân thị.

Cùng lúc đó, giao phó cả tài sản ban đầu của trưởng tử.

Giờ Trì Hề Ninh đã về, đại phòng dù sao cũng coi như đã có người thừa kế, tài sản đương nhiên phải giao lại cho nàng.

Trì Hề Ninh cảm thấy việc này rất hợp lý!

Nàng hào hứng bảo Thu Cúc trang điểm, thay bộ váy hồng đào rực rỡ, uyển chuyển đi đến viện lão phu nhân.

Khi Trì Hề Ninh đến, bốn vị thúc thẩm nhị phòng, tam phòng đã tề tựu đông đủ.

Trì quốc công và Tưởng lão phu nhân vốn mặt mày nghiêm nghị, nhưng khi thấy nàng thì lập tức giãn nét mặt.

Chưa kịp hành lễ, lão phu nhân đã vẫy tay: "Ninh nhi, lại đây với bà."

Dưới ánh mắt của mọi người, Trì Hề Ninh bước lên thi lễ, cười ngọt ngào: “Tổ phụ, tổ mẫu.”

Trì quốc công vuốt râu cười híp mắt, lão phu nhân trực tiếp nắm tay kéo nàng đến trước mặt, cười nhìn nàng hỏi: "Cháu ngoan, đêm qua ngủ ngon không?"

"Nhờ chiếc gối mềm tổ mẫu tặng, Ninh nhi ngủ rất say." Trì Hề Ninh ngoan ngoãn đáp: "Đến mộng cũng không có."

Nghe được lời này, Xuân Lan và Hạ Trúc phía sau hơi cúi đầu.

"Ngủ ngon là tốt rồi." Lão phu nhân đầy vẻ vui mừng, quay ra sai bảo Vu mỗ: "Lấy ghế cho Ninh nhi ngồi."

Trì quốc công và lão phu nhân ngồi ở ghế trên, phía dưới là bốn vị thúc thẩm. Lão phu nhân sai ma ma lấy ghế, ý muốn rất rõ ràng, muốn để Trì Hề Ninh ngồi cạnh mình.

Trì Hề Ninh vội cười nói: "Không cần đâu tổ mẫu, bên cạnh tam thẩm còn chỗ trống, cháu ngồi đó được rồi.Tổ mẫu muốn Ninh nhi cùng nói chuyện, chờ lát nữa cũng chưa muộn."

Lão phu nhân nhíu mày, Trì quốc công lên tiếng: "Ninh nhi hiểu chuyện, đừng làm khó cháu."

Theo lễ tiết trưởng ấu, nếu hôm nay Trì Hề Ninh ngồi bên cạnh Tưởng lão phu nhân, tức là ngồi trên bốn vị thúc thẩm. Dù họ không nói ra, sau này ắt sẽ chê nàng là con nhà kỹ nữ không có giáo dưỡng.

Lão phu nhân hiểu ý, xúc động vỗ tay nàng: "Ninh nhi thật quá hiểu chuyện."

Trì Hề Ninh làm nũng: "Cháu hiểu chuyện, người ngoài mới khen giáo dưỡng của phủ Trì quốc công thấm vào xương cốt."

Câu nói này khiến lão phu nhân nghẹn ngào: "Cháu ngoan chịu khổ quá rồi."

Trì quốc công cũng cảm động, nhưng vẫn nghiêm mặt: "Thôi, ngồi xuống bàn chính sự đi."

Trì Hề Ninh về chỗ ngồi, trên đường đi đều chào hỏi lễ phép từng người, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến lão phu nhân và quốc công lại càng hài lòng.

Tam phòng Mã thị nhướng mày, liếc chồng là Trì Dung Húc một cái đầy ẩn ý. Trì Dung Húc liếc mắt ra hiệu bảo bà ta an phận.

Không ai để ý đến cặp vợ chồng này, Trì quốc công đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay gọi mọi người đến là để nói chuyện bàn giao tài sản đại phòng cho Ninh nhi. Trước đây đại phòng không người, tài sản nhập vào trung công. Giờ Ninh nhi đã về, đại phòng cũng coi như có người thừa kế, đương nhiên phải trả lại."

Ân thị nghe xong không nói gì, chỉ bưng chung trà tước mặt nhấp ngụm trà.

Mã thị liếc Ân thị, cười nói: "Phụ thân mẫu thân, trả lại tài sản là đương nhiên. Nhưng Ninh nhi rốt cuộc là nữ hài tử, sau này phải xuất giá, những tài vật đó chẳng phải là tương lai phải cho nàng mang về nhà chồng sao?"

"Dĩ nhiên việc này không liên quan đến con, con chỉ tò mò hỏi thôi."

Trì quốc công nhíu mày, liếc nhìn lão phu nhân.

Lão phu nhân lạnh giọng: "Mang về nhà chồng hay không là việc của Ninh nhi. Tài sản đại phòng vốn thuộc về người của đại phòng, lẽ nào các ngươi còn chờ ta và lão gia chết đi để phân nhà, nuốt những tài vật đó?!"

"Mẫu thân xin bớt giận." Ân thị buông chén trà, mỉm cười: "Đệ muội  không có ý đó. Ân thị buông chung trà, nhìn về phía Tưởng lão phu nhân cười nói: “Đệ muội cũng là có ý tốt, ý nàng là, trước khi đại ca qua đời đã là quan tứ phẩm, hơn nữa triều đình có ban thưởng và trợ cấp, đây là một số tài sản không nhỏ. Nếu đều giao cho Hề Ninh, rốt cuộc sẽ thành của người ngoài."

"Hơn nữa Hề Ninh năm nay mới mười sáu, trước đây chưa từng quản lý gia sản, đột nhiên giao nhiều như vậy e rằng con bé xử lí không tốt. Còn vấn đề của hồi môn nữa, của hồi môn của Hề Ninh nên tính thế nào? Để tự con bé chuẩn bị sao? Nếu chuyện ra truyền ra, chẳng phải là làm người ngoài chê cười phủ Trì quốc công ức hiếp nữ hài tử mồ côi sao."

"Nếu hồi môn lại do trung công lo... vậy hồi môn của các tiểu bối sau này cũng do trung công gánh vác sao? Trả lại tài sản là chuyện nhỏ, hệ lụy về sau mới đáng bàn."

Trì Hề Ninh liếc nhìn Ân thị, quả không hổ là người nắm quyền quản lý, lời lẽ có lý có tình, khó bắt bẻ.

Trong phòng bỗng im lặng, sắc mặt Trì quốc công và Tưởng lão phu nhân trở nên nặng nề.

Với họ, tiền bạc là chuyện nhỏ, nhưng không thể để đứa con nối dõi duy nhất của trưởng tử yêu quý không được hưởng tài sản của hắn.

Họ đã nợ trưởng tử quá nhiều, không thể nợ thêm dòng máu duy nhất của hắn.

Lão phu nhân lạnh mặt: "Hồi môn của Hề Ninh không cần các ngươi lo, ta sẽ tự tay lo liệu! Ngươi cứ trả lại tài sản đại phòng cho con bé là được!"

"Để mẫu thân lo liệu bị thì tốt quá."

Ân thị cười nói: "Nhưng Văn Liên và Vũ Âm chỉ kém Hề Ninh một hai tuổi, sau khi Hề Ninh thành thân, cũng đến lượt chúng nó. Nói không dễ nghe, hiện tại tước vị thế tử vẫn ghi trên danh đại ca. Dù người không còn, nhưng bổng lộc vẫn được lĩnh. Tài sản nhị phòng và tam phòng cộng lại còn không bằng đại phòng."

Ý tứ rất rõ ràng.

Giao lại tài sản không thành vấn đề, lão phu nhân chuẩn bị hồi môn cho Trì Hề Ninh cũng không sao. Nhưng nếu chuẩn bị cho Hề Ninh, có phải cũng phải lo cho các chất nữ khác?

Rốt cuộc Trì Hề Ninh đã có tài sản của đại phòng, còn họ thì nghèo hơn nhiều!

Mà Trì Hề Ninh rồi sẽ xuất giá, chẳng lẽ thật sự muốn đào phân nửa gia tài của Trì phủ cho Hề Ninh rồi nàng mang về nhà chồng, cho người khác chiếm lời?

Câu nói này khiến lão phu nhân cũng trầm mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play