Ân thị nhìn Tưởng lão phu nhân và Trì Quốc công, nói: "Hề Ninh ở lại kén rể nối dõi cho đại phòng tất nhiên là tốt, nhưng tước vị Thế tử vẫn ghi danh huynh trưởng. Nếu Hề Ninh có con nối dõi, tước vị ấy sẽ xử lý thế nào?"

"Dù là kén rể, nhưng rốt cuộc vẫn là thân phận nữ nhi, lẽ nào thật sự trao cho huyết mạch của người ngoại tộc?"

Trì Hề Ninh giả vờ không hiểu, ngơ ngác nhìn bà: "Nhưng nhị thẩm cũng là người ngoại tộc mà, các đường đệ cũng mang dòng máu của thẩm."

Ân thị sửng sốt, lập tức phản bác: "Ta..."

"Đủ rồi!" Trì Quốc công đập bàn quát lớn: "Thế tử! Thế tử! Ngày ngày chỉ biết nhăm nhăm tước vị Thế tử!"

Ông chỉ vào Trì Dung Côn và Trì Dung Húc: "Hai ngươi đừng có mơ tưởng nữa, bùn nhão không thể trát lên tường! Hôm nay ta tuyên bố luôn, không có tước vị Thế tử! Trước khi ta nhắm mắt, phủ đệ này sẽ truyền cho hậu bối, nhi tử, tôn tử của các ngươi hay con nối dõi của Hề Ninh cũng thế, ai có năng lực thì kế thừa!"

Trong lịch sử Đại Hán, không thiếu trường hợp vượt qua nhi tử, trực tiếp truyền tước vị cho tôn tử hoặc tằng tôn.

Thừa kế tước vị cần phải có công lao. Đến đời Trì Quốc công, đã là Tam đẳng công, nếu đời sau không có thành tựu, sẽ bị giáng xuống hầu.

Vốn dĩ trưởng nam Trì Dung Phong phong thái xuất chúng, còn trẻ tuổi mà đã lập nhiều chiến công, giữ vững tước Tam đẳng công không khó. Nhưng sau khi Trì Dung Phong chết, Trì Dung Côn và Trì Dung Húc đều là loại ăn chơi trác tàng, đừng nói tới thành tựu, không gây họa đã là có phúc của tổ tiên!

...

Trì quốc công tuy bình thường nhưng không hồ đồ. Ông biết mình không giỏi, nên luôn mong hậu bối có người như Trì Dung Phong chống đỡ gia tộc.

Trì Hề Ninh không cảm thấy bất ngờ với quyết định này của ông.

Dĩ nhiên, việc giao quốc phủ cho nhi tử của nàng chỉ là lời nói suông. Trì Quốc công dùng nàng kích thích nhị phòng tam phòng, còn nàng mượn cơ hội lấy lại tài sản, cùng có lợi mà thôi.

Trì Dung Húc nghe xong, mắt sáng rực, lập tức im miệng.

Chỉ có Trì Dung Côn và Ân thị sắc mặt khó coi vô cùng.

Trì Dung Côn còn muốn nói gì đó, nhưng Trì Quốc công đã quyết: "Chuyện này định đoạt như vậy! Ân thị, trong hai ngày tới, ngươi giao lại tài sản đại phòng cho Hề Ninh. Nếu không làm nổi, thì giao quyền quản gia cho tức phụ nhi của lão tam đảm đương!"

Nghe vậy, trong mắt Mã thị thoáng lóe lên tia sáng, nhưng không lộ ra nửa phần, thậm chí còn mở miệng: "Phụ thân nói quá lời, con chỉ quản viện tử của mình còn được, cả phủ đệ thì không đảm đương nổi. Việc vất vả này, vẫn nên để nhị tẩu tiếp tục."

Trì quốc công liếc nhìn Ân thị một cái, Ân thị vội đứng dậy thi lễ: "Tức phụ nhi nhất định sẽ hoàn thành tốt."

Bà ta đã mất tài sản đại phòng, tước vị Thế tử vốn ván đã đóng thuyền cũng thành ẩn số, nếu mất luôn quyền quản gia, nhị phòng sẽ không còn địa vị gì trong phủ quốc công này.

Thấy bà ta đồng ý, Tưởng lão phu nhân vẫy tay: "Thôi, chuyện này quyết định vậy. Hôm nay là ngày nghỉ, mọi người về nghỉ ngơi đi."

Việc này xảy ra, đâu ai còn tâm trạng nghỉ ngơi? Mọi người ai nấy đều mang theo tâm sự rời đi.

Trì Hề Ninh ở lại. Tưởng lão phu nhân vẫy tay gọi nàng tiến đến, vui mừng vỗ tay nàng nói: "Ninh nhi thông tuệ không thua phụ thân. Cháu yên tâm, dù là kén rể, tổ phụ tổ mẫu cũng sẽ tìm cho cháu lang quân như ý."

Lang quân hay không lang quân, với Trì Hề Ninh không quan trọng, trước mắt quan trọng nhất là lấy lại tài sản.

Nàng ngoan ngoãn cười với Tưởng lão phu nhân và Trì quốc công: "Ninh nhi nghe lời tổ phụ tổ mẫu."

"Đúng là đứa trẻ ngoan." Tưởng lão phu nhân thở dài, giá là nam nhi thì tốt biết mấy.

Trì Hề Ninh lại nói chuyện thân mật với tổ phụ tổ mẫu một lúc, đóng vai cô cháu gái hiếu thảo tri kỷ, rồi cáo từ.

Vừa ra khỏi viện, Xuân Lan hỏi nhỏ: "Tiểu thư sao không xin lão phu nhân danh sách tài sản đại phòng? Như vậy không sợ nhị phu nhân lừa gạt."

Nghe lời này, Trì Hề Ninh cười: "Theo ngươi, ai là người thông minh nhất trong phủ này?"

Xuân Lan đáp ngay: "Đương nhiên là tiểu thư. Chỉ một câu nói, đã khiến Ân thị phải giao tài sản, còn khiến tước vị Thế tử thành ẩn số."

Trì Hề Ninh lắc đầu: "Không, người thông minh nhất là tổ mẫu, kẻ ngu ngốc nhất lại chính là Ân thị tưởng như khôn ngoan."

"Hiện tại cả phủ đã công nhận thân phận của ta, nhưng thân nương ta xuất thân kỹ nữ. Nếu gả đi, các gia tộc lớn nào sẽ cưới ta làm chính thất?"

Không đợi Xuân Lan trả lời, Trì Hề Ninh bèn lắc lắc đầu: "Không ai cả, những thế gia đó tuyệt sẽ không cưới con của kỹ nữ làm chính thất của con đích nhà họ. Nhưng ta lại là đích nữ phủ quốc công, nếu gả thấp sẽ làm mất mặt gia tộc. Hai quyền tương đối. Chỉ có giữ ta ở lại kén rể, mới giữ được thể diện. Dù hôm nay ta không đề xuất, cuối cùng tổ mẫu và tổ phụ cũng sẽ đưa ra lựa chọn này."

"Còn tài sản, ngươi nghĩ tổ mẫu không biết ta không có danh sách, Ân thị sẽ làm điều ám muội sao? Bà biết rõ, nhưng vì biết rõ mới cố ý không đưa. Rốt cuộc ta mới về phủ hơn mười ngày, lại là nữ nhi, dù ngoài mặt tổ phụ tổ mẫu thương ta vì phụ thân đến thế nào, nhưng với họ, ta vẫn là một nửa người ngoài."

"Tài sản nhiều như vậy, đâu dám giao hết cho ta? Nếu ta có lòng khác, hoặc cánh cứng rồi, lật lọng đổi ý muốn gả đi thì sao? Thịt dù nát trong nồi, vẫn luôn ở trong nồi nhà mình, tốt hơn rơi vào tay kẻ nửa là người ngoài như ta."

Xuân Lan và Thu Cúc sửng sốt.

Thu Cúc không cam lòng nói: "Tiểu thư cứ chịu vậy sao?"

"Tất nhiên là không." Trì Hề Ninh suy nghĩ: "Để xem bà ấy giao bao nhiêu trước đã."

Dù sao đó cũng là tài sản của lão cha hờ, về lý, Trì Quốc công và phu nhân cũng có phần.

Nhưng nếu Ân thị coi nàng là kẻ ngốc, thì đừng trách nàng dùng "đức" để thuyết phục.

Trì Hề Ninh ngáp dài, chùi nước mắt: "Việc này không gấp, để ta ngủ nướng thêm chút đã."

Xuân Lan và Thu Cúc nhìn nhau, lúc này mà tiểu thư còn ngủ được?

Nhưng Trì Hề Ninh thật sự ngủ được. Vừa về phòng, nàng đã lên giường, chìm vào giấc mộng.

Bốn cái đầu Xuân Hạ Thu Đông canh ngoài cửa. Xuân Lan thì thào: "Các ngươi có thấy tiểu thư như đổi thành người khác không? Chỉ một đêm đã khác hẳn."

Đông Mai nói: "Ta thấy bình thường. Tiểu thư mới về phủ mười mấy ngày, ban đầu tất nhiên không dám lộ tính tình thật. Hôm nay liên quan tới tài sản, đương nhiên không thể giấu dốt nữa."

Thu Cúc gật đầu: "Ta thấy như vậy vừa hay. Bốn chúng ta vất vả mới thành nha hoàn nhất đẳng, tiểu thư lại muốn kén rể. Nếu ngu ngốc, chúng ta cũng khó tồn tại trong phủ này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play