Tựa như săn mồi và máu tươi đã được khắc sâu vào tận xương tủy quái vật, thì nguyên tắc "không được để Lục Hành Thanh nhìn thấy" cũng đã được khắc sâu vào trong ý thức của sợi đen.
Chúng không hiếu kỳ, cũng không muốn truy hỏi. Dù hiện tại đã nhen nhóm được chút trí tuệ, thì sợi đen cũng chẳng nghĩ đến việc tại sao lại không thể để anh thấy, giống như chúng chẳng bao giờ thắc mắc vì sao mình lại biết đói vậy.
Những sợi đen tản ra khắp phòng, dùng thân thể mình che đi những vết máu chưa được lau sạch trên sàn. Dù máu là nguồn năng lượng hấp dẫn nhất với chúng, nhưng từ phản ứng của các con mồi khác, chúng nhận ra rằng sinh vật mỏng manh mang tên “loài người” lại vô cùng sợ hãi trước cảnh tượng đẫm máu này.
Chúng bất động.
Chúng đã biết — loại cảm xúc này, loại trạng thái không khác gì sinh vật đơn bào nép mình trước sự sống lớn lao hơn, được gọi là "đau đớn".
Và khi nỗi đau trở nên quá sức chịu đựng, chúng bắt đầu… muốn biến mất.
Nhưng không được… không thể…
【Hu hu hu——】
Tiếng nức nở dày đặc vọng lại trong biển ý thức, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài tiếng chửi rủa của ả đàn bà kia.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play