Trong căn phòng tối đen như mực, những tờ giấy trắng xóa như hoa tuyết lặng lẽ rơi rụng phủ kín sàn nhà. Trên người hình nhân, những sợi đen rối tung lại như một kiểu tóc xoăn kỳ dị, lượn lờ uốn khúc treo lủng lẳng. Nửa thân trên nó gắn liền với sàn gỗ, phần chỉ còn lại đan dệt thành từng cánh tay kéo dài từ hai bên lưng ra sau.
Cuốn từ điển bị gió lật tung trên sàn vang lên âm thanh sột soạt, thân thể hình nhân run nhẹ từng hồi như đang nức nở không tiếng động, mỗi cái run đều khiến những nét chữ vừa được viết ra càng trở nên méo mó và trừu tượng.
Nó vẫn chưa khôi phục được nhiều ký ức, về thân phận của "con mồi" trước kia, nó chỉ nắm được một phần mơ hồ, huống chi là luyện ra được một nét chữ ngay ngắn, đẹp đẽ.
Nó có rất nhiều điều muốn nói – "Tôi sẽ không làm hại anh, đừng sợ" hay "Nếu tôi lỡ làm anh sợ, xin lỗi…" Nhưng tờ giấy lại quá nhỏ, vừa viết được vài chữ đã cạn chỗ trống. Hình nhân ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn khắp bốn phía.
Trên các bức tường, ảnh của Lục Hành Thanh dán kín không chừa một kẽ hở. Hình ảnh quen thuộc ấy khiến nỗi đau ngập tràn, khi nãy của tuyến nhân được xoa dịu phần nào – mỗi tấm ảnh đều bị dán lên một sợi đen, những sợi ấy bám lên ảnh như những vệt đen cháy xém, tựa như dấu tích mà lửa để lại khi thiêu hủy một điều gì đó.
Nó đã nuốt chửng máu thịt của quái vật, trong mơ hồ lại cảm nhận được một dấu hiệu tiến hóa. Số lượng của chính nó cũng đã trở nên quá mức đồ sộ – khắp nơi đều là sợi đen, chất đống đến mức trông còn kinh khủng hơn cả thân thể như núi thịt của người đàn bà đó. Căn phòng này đã triệt để trở thành ổ cư ngụ của chúng.
Vài hình nhân khác đang nằm rải rác trên sàn, cũng giống như "số 1", viết được vài chữ lại ngẩng đầu lên ngắm nghía. Những sợi chỉ xoăn ngoằn ngoèo khi đối diện với khuôn mặt tươi cười trong ảnh lại càng lúc càng dao động dữ dội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT