Gã đàn ông gầy nghe thấy âm thanh rì rầm như thì thầm bên tai, cảm giác căng thẳng khiến hắn lập tức bừng tỉnh khỏi trạng thái mơ màng giữa mê và tỉnh. Ngay khoảnh khắc mở mắt ra, đôi tay hắn theo phản xạ mò thẳng dưới gối, nắm chặt lấy chuôi dao phay lạnh toát. Chỉ đến khi cảm nhận được sức nặng quen thuộc từ cán dao, hắn mới dần nhận ra một điều bất thường bị bản thân vô thức bỏ qua.

Như thể có vô số côn trùng nhỏ đang bò trên người hắn — từ bắp chân đến mu bàn chân, từ sau gáy uốn lượn dọc xuống tận xương cụt. Tay trái còn lại vô thức vươn đến nơi ngứa ngáy nhất, nhưng thay vì làn da quen thuộc, hắn lại chạm phải một thứ cảm giác quái dị khiến toàn thân rùng mình.

“Á—!” Gã đàn ông hét lên kinh hoàng, như thể có ngọn lửa chợt bùng cháy dưới chân, hắn nhảy phắt khỏi giường, chân trần lùi lại trong hoảng loạn. Hắn bật công tắc đèn, ánh sáng bỗng chốc tràn ngập căn phòng, nhưng kỳ lạ thay, tầm nhìn của hắn lại co rút chỉ còn lại một điểm nhỏ như đầu kim.

Những sợi tơ đen mảnh như tóc từ khóe mắt chậm rãi bò lên nhãn cầu, đan xen chằng chịt chắn lấy đồng tử nâu, thậm chí phủ kín cả lòng trắng mắt. Hắn chỉ thấy tim mình như ngừng đập, liên tục hét lên, dùng tay điên cuồng dụi mắt, hoàn toàn không để ý đến những sợi chỉ đen rơi lả tả từ cơ thể theo từng cử động.

“Cái gì thế này?! Cái quỷ gì đang xảy ra vậy?!”

Thị lực của hắn nhanh chóng chìm vào bóng tối. Động tác dụi mắt đột ngột khựng lại, con dao trong tay rơi "keng" xuống sàn. Ngay sau đó, hắn phát điên mà giật lấy những sợi tơ đen đang len lỏi chui vào tai mình.

Từng sợi, từng sợi đen ngòm đẫm máu, kéo theo vụn thịt, bị hắn giằng ra và ném xuống đất. Cảm giác đau đớn dường như đã bị sợ hãi nhấn chìm hoàn toàn — hắn không thể cảm nhận được nỗi đau khi những sợi chỉ ấy từ trong da thịt trồi ra như xuyên vỡ lớp vỏ bọc, rồi lại luồn lách chui ngược vào cơ thể. Dưới lớp da mỏng hiện lên từng đường gân như sắp nổ tung, từ cổ tay lan lên tận cổ.

Khác hẳn lần trước khi chỉ đơn thuần tấn công, lần này, những sợi tơ đen mang theo sự tàn bạo của một loài săn mồi thực thụ. Chúng hoàn toàn có thể kết liễu nạn nhân chỉ trong tích tắc mà không để lại chút cảm giác đau đớn nào — thế nhưng lần này, chúng cố ý hành động chậm rãi, như muốn để con mồi nhận rõ từng giây từng phút nỗi kinh hoàng vô vọng.

Nỗi đau, lúc này, chỉ còn là chuyện nhỏ.

Thứ sinh vật ấy như đang giễu cợt hắn, hết lần này đến lần khác, tựa hồ muốn con mồi to gan này cảm nhận trọn vẹn cơn thịnh nộ ngấm ngầm và lạnh lẽo của nó.

Dĩ nhiên, nó không có bộ não để chứa đựng thứ gọi là “giận dữ”, cũng chẳng mang tư duy loài người để hiểu thế nào là khái niệm “tức giận”.

Nó chỉ biết, đợi đến khi người kia chìm vào giấc ngủ, nó sẽ lặng lẽ từ trong góc phòng thò ra vô số cái "mình", im lìm mà điên cuồng lay động cơ thể nhỏ xíu của chúng.

Cấu tạo không thể phát ra âm thanh khiến chúng chỉ có thể dùng động tác để bày tỏ cảm xúc.

Tua tủa những đầu sợi như xúc tu từ bốn phương tám hướng vươn về phía giường — nơi Lục Hành Thanh vẫn chưa hề hay biết gì.

Vô cùng thận trọng, những sợi đen quấn quanh cổ tay cậu, từng vòng, từng vòng, lại từng vòng...

Chúng móc vào ngón tay, quấn lấy cổ họng mỏng manh, còn những sợi đen vẫn không cam lòng lại nhích tới, lặng lẽ nhưng nhanh như chớp mà khẽ gảy môi đối phương một cái, chưa kịp lâu thì đã bị những “mình” khác giận dữ hơn nuốt chửng.

【Hu hu hu】

Chỉ có những sợi đen mới nghe được tiếng khóc của chính mình.

【Hu...】

Vài sợi đen to nổi bật không ngừng vặn vẹo trên giường, sắp sửa tự siết mình thành một búi thắt chặt:

【…Đó không phải tôi】

Từ nhụy hoa hồng trong phòng khách, một vài sợi đen thò ra, cũng đồng thanh thì thầm:

【Không phải tôi】【Không phải tôi】【Không phải tôi】...

Những sợi đen như sắp bị cơn giận và nỗi buồn cuốn trôi, cùng với sự chiếm hữu dữ dội dành cho bảo vật. Nó không có bộ não để xử lý thứ cảm xúc phức tạp này — nó chỉ muốn len vào, chui vào cơ thể Lục Hành Thanh, để mọc đầy lên máu thịt cậu, biến thành chính mình.

Là của mình… Là của nó… Của chúng nó, không ai khác được thấy.

Cảm xúc ấy lập tức lan truyền đến hàng vạn bản thể còn lại — rồi chúng bắt đầu tiến về phía ống tai của cậu, nhưng ngay khoảnh khắc đó, hình ảnh những con mồi đã chết chợt hiện lên. Những sợi đen cứng đờ, bất động, nằm ép sát vào người Lục Hành Thanh như xác chết.

【Đau quá】

Không thể mọc đầy lên người cậu khiến chúng đau đớn. Nhưng... đau là gì?

【Hu hu hu hu hu——】

___________________

“AAAAAAA——!!”

Gã đàn ông gầy cuối cùng cũng chết đi trong sự tra tấn của những sợi đen. Sàn nhà phủ đầy một những sợi đen — những sợi đen đã sinh sôi thành bầy, cùng nhau liên kết lại, rất nhanh tạo thành một hình người màu đen trong phòng.

Hình người đó cao cỡ gã đàn ông vừa chết, chỉ cao hơn nửa cái đầu, bởi vì lượng sợi đen quá nhiều nên phần đùi và eo bị quấn thành hình khối thô kệch khó coi.

Nó đứng dưới ánh đèn, ánh sáng rọi lên những sợi đen bóng loáng. Nó bắt đầu học cách đi như loài người, tuy mỗi bước chân trông như một bệnh nhân phục hồi chức năng đang vật lộn — vì "người sợi" này chưa thể điều khiển mượt mà tất cả những sợi đen, bước chân chỉ vừa nhấc lên thì phần eo liền sụp đổ, hàng loạt sợi đen rơi xuống đất, bò loằng ngoằng như sâu nhỏ.

Chúng vừa bò vừa đi về phía Lục Hành Thanh.

Nhưng đến cửa phòng, "người sợi" đột nhiên cộng hưởng với những sợi đen vẫn còn trong phòng.

Chúng vẫn đang buồn.

Vẫn cứ khóc mãi không ngừng.

Ngay cả những sợi trên người nó cũng bắt đầu quẫy loạn trong không khí. Dáng người đen thẫm chỉ giữ được ba giây thì vỡ vụn, rơi lả tả xuống đất.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, nó cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt đến vậy. Dù có bao nhiêu “nó” đi nữa, cũng chẳng thể học nổi cách phân biệt khi bao nhiêu thứ cảm xúc quấn lấy cùng lúc — nó không hiểu nổi, nỗi đau đớn mình đang cảm thấy đến từ giận dữ, buồn bã, hay tủi thân nữa rồi.

Nó chỉ có thể chậm rãi lay động, vùng vẫy trong lặng im như vô số bản thể khác của chính mình.

Những sợi đen lặng lẽ rời khỏi ngưỡng cửa, tựa làn sóng đêm thoái lui khỏi bờ cát, lại một lần nữa kết thành hình người, từ khung cửa sổ cao tầng nhẹ nhàng lao xuống.

Một trận “mưa đen” đổ ập xuống không một tiếng động — từng sợi rơi xuống có trật tự, len lỏi qua khe hở, kẽ nứt, bắt đầu lần tìm khắp khu dân cư đang say ngủ.

Dưới ánh trăng, những đóa hồng đang nở rộ bỗng bị những sợi đen nhỏ bé bò lên, chúng không có mắt, nhưng lại dùng một ánh nhìn soi xét khắt khe để ngắm nghía từng cánh hoa.

Hoa quá nhỏ, đầu lá úa vàng, cánh không đủ dày, hương không đủ đậm…

Từ giữa đêm đến rạng sáng, cuối cùng chúng cũng tìm được một đóa hoa vừa ý nhất.

【Khì】

Những sợi đen vây quanh đóa hồng nở to nhất, rực rỡ nhất, thơm nhất, khẽ khàng đong đưa như múa nhẹ trong gió, rồi cẩn thận nhổ cả gốc mang đi.

Chúng bảo vệ đóa hoa như một báu vật, mang về căn phòng của Lục Hành Thanh. Phần “bàn tay” của người sợi cầm lấy cành hoa, tay còn lại tách ra năm ngón, tỉ mỉ cắt đi những chiếc gai nhỏ và phần gốc còn lấm bùn.

Cái đầu cụp xuống, học theo dáng vẻ con người mà nhẹ nhàng cúi gần sát đóa hoa, như sợ sức mình làm tổn thương đến từng cánh hoa mỏng manh. Nó “ngửi” hoa từ một khoảng cách an toàn, rón rén như một đứa trẻ lần đầu biết yêu.

【Thơm】

Khắp người sợi lại trồi ra vô số sợi đen, tất cả cùng đong đưa, tiến gần về phía hoa hồng.

Đóa hồng trong chai nhựa trên bàn đã héo từ lâu. Bộ phận “mắt” của người sợi xoay về hướng đó, một giây sau, một vài sợi đen bất chợt trồi lên từ cánh hoa khô, rồi im lặng biến mất vào không gian trống rỗng.

Người sợi khẽ khàng cắm đóa hoa của mình vào trong chai ấy.

Những sợi đen trên thân thể nó đồng loạt rung lên như vui mừng.

【Khì khì】

Đang trong lúc vui vẻ, người sợi đột nhiên khựng lại như sực nhớ ra điều gì. Cả hình thể dàn tách rời, chui qua khe cửa, lần nữa kết thành người, vài giây sau có tin từ các sợi khác truyền về: đã tìm thấy.

Một mảnh giấy từ túi áo ban ngày Lục Hành Thanh từng mặc được những sợi đen đẩy ra ngoài. Bàn tay người dây kẹp lấy mảnh giấy, khuôn mặt đen sì không có ngũ quan, nhưng lại bắt chước hành vi “nhìn” rất giống con người.

Mảnh giấy rất nhanh bị bao bọc bởi lớp sợi đen mềm mảnh.

Chúng di chuyển vị trí đầy ăn ý trong im lặng, phần lưng của người dây chỉ sau hai giây đã xoay thành mặt trước. Nó bước đến bên giường, nơi vẫn còn vương lại rất nhiều sợi đen luyến tiếc chưa rời đi, nằm im trên thân thể Lục Hành Thanh.

Gương mặt cậu, vì giấc ngủ chập chờn, hiện lên vẻ mệt mỏi, thế mà vẫn phải nở nụ cười gượng gạo dưới lớp mặt nạ.

Người dây hơi nghiêng đầu, như thể nóng lòng muốn nhìn cậu cho rõ, nhưng các phần khác của cơ thể lại chẳng theo kịp, cái đầu liền rơi bịch một tiếng xuống vùng ngực bụng của Lục Hành Thanh.

Một sợi đen nhẹ gần như không có trọng lượng, thế nhưng cả một mảng lớn tạo thành phần đầu rơi thẳng xuống vẫn đủ khiến Lục Hành Thanh khẽ mở mắt.

“Ưm…”

Cậu đưa tay lên xoa ngực, chỗ vừa bị “tấn công” khi nãy, bàn tay lơ mơ xoa nhẹ vài cái, rồi bật đèn.

Ánh đèn trắng chói lóa bừng lên trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp. Trên chiếc giường gọn gàng sạch sẽ, dù đã kiểm tra kỹ lưỡng, vẫn không thấy vật gì lạ, nhưng cảm giác còn vương nơi ngực cho cậu biết… vừa rồi không phải là mộng.

Lục Hành Thanh mang dép lê, khom người nhìn xuống gầm giường.

— Những sợi đen đang ló ra thăm dò liền rụt đầu lại nhanh như chớp.

Bên dưới chẳng có gì, chỉ là lớp bụi dày vì lâu ngày không dọn.

Đôi mắt Lục Hành Thanh khô rát. Cơ thể cậu vô cùng mệt mỏi, thứ mệt mỏi như lan từ sâu trong linh hồn ra ngoài, khiến thân thể không thể nào tiêu hóa nổi, chỉ có thể lại nhắm mắt, nằm trở về giường, kéo tấm chăn bị đẩy sang một bên lên.

Trên chăn, một sợi đen rơi nhẹ xuống, im lặng nằm lên cổ áo của Lục Hành Thanh.

Từ các khe hở quanh phòng, nhiều sợi đen khác chậm rãi bò ra, tạm thời không nhúc nhích. Khi thấy hơi thở của cậu trở nên trầm ổn, chúng mới từ từ bò lên giường, đan kết lại thành hình người. Lần này, hình người trông còn giống thật hơn trước — chân và eo không còn lộn xộn sợi thừa, nó cuộn mình lại giống hệt như Lục Hành Thanh, cái đầu đen kịt từ tốn áp sát lại gần gương mặt đối diện.

Phần như lòng bàn tay bị “cắt” thành năm ngón nhỏ, nhẹ nhàng tách ra, từng sợi như rong biển trong nước, không ngừng đong đưa.

Bàn tay đó đặt lên eo của Lục Hành Thanh.

Nó lại cảm nhận được một loại cảm xúc nào đó. Người sợi lặng lẽ nghiền ngẫm, cảm giác này tạm thời vẫn chưa thể gọi tên, cũng giống như lần trước nó từng biết đến [phẫn nộ] vậy — đều khiến nó rối loạn và bất an. Nhưng nếu như cảm xúc trước kia khiến nó chỉ muốn phát tiết mọi thứ ra ngoài, thì lần này…

Người sợi dừng lại một chút, rồi rất khẽ khàng áp cái đầu đen không ngũ quan lên ngực của Lục Hành Thanh.

Khoảnh khắc cả hai chạm gần nhau, tất cả sợi đen đều đồng loạt ngưng lại — nằm rũ rượi trên giường, hoặc tản mác trên sàn nhà.

Thật kỳ lạ.

Cơ thể nó như bị một thứ gì đó lấp đầy — đầy đến mức không còn chỗ chứa, vậy mà vẫn liên tục được lấp thêm nữa. Thế nhưng sự lấp đầy cưỡng ép ấy không khiến nó đau đớn, ngược lại còn đem đến một cảm giác mơ hồ, nhẹ bẫng như đang trôi nổi giữa không trung.

【Khì khì】

Những sợi nhỏ mới nhú ra níu lấy áo của con người trước mặt, siết chặt không rời.

Nó lại muốn chui vào trong thân thể của Lục Hành Thanh nữa rồi.

_________

Edit: mê bộ này quá đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play