Editor: Moonliz

Mạnh Tầm cảm thấy cuộc sống của cô Anne cũng giống như cái tên của bà ấy, tựa như một bà tiên trong truyện cổ tích, vô ưu vô lo, biết dùng phép thuật.

Bà ấy có một căn biệt thự nhỏ ba tầng kiểu Tây với diện tích không lớn lắm. Tường ngoài sơn màu hồng và vàng nhạt xen kẽ, cánh cổng sắt màu nâu đen quấn đầy hoa tường vi. Mỗi tầng đều có ban công trồng đủ loại hoa từ nguyệt quý đến hồng, cúc… Vừa mở cổng vào là một khoảng sân nhỏ trồng đầy cẩm tú cầu, phải đi men theo con đường sỏi dài ba mét mới chính thức bước vào trong.

Mạnh Tầm nhìn căn biệt thự kiểu Pháp được trang trí bằng sắc xanh rêu, từ trong ra ngoài đều toát lên sự tinh tế của chủ nhân, có thể thấy Anne rất yêu hoa và tràn đầy niềm yêu đời.

Anne bước vào bếp, đi về phía bàn làm đồ ăn, lấy ra phần bột đã nhào sẵn từ sáng.

Khác với khu vườn gọn gàng bên ngoài, bàn bếp lại hơi bừa bộn, dụng cụ nấu nướng chất đầy khắp mặt bàn, cái gì cần có cũng có đầy đủ hết.

Mạnh Tầm nghĩ, Anne yêu đời đến thế thì chắc chắn nấu ăn cũng rất giỏi.

“Em từng ăn tiểu long bao chưa? Lát nữa cô sẽ cho em nếm thử tay nghề của cô —”

Cô Anne vừa nói vừa mở màng bọc thực phẩm trên thau bột ra, sắc mặt lập tức trở nên đầy kinh ngạc. Bà ấy vội vàng đeo kính xích bạc lên, cúi đầu nhìn kỹ rồi còn đưa tay vào trộn, tay dính đầy bột nhão.

Mạnh Tầm nhìn thoáng qua, bột trong thau đã hỏng hoàn toàn, nhão nhoét, không dùng được nữa.

Cô Anne lộ rõ vẻ buồn rầu: “Ban đầu cô định để em nếm thử món cô làm, ai ngờ lại hỏng mất rồi.”

Dù sống cầu kỳ đến thế, nhưng dù sao cũng là người già, trong căn nhà rộng lớn ấy, chỉ còn lại dáng người hơi còng của bà ấy… Mạnh Tầm chợt nhớ đến bà ngoại vừa mất vì tai nạn không lâu trước đó. Họ ở cùng độ tuổi nhưng cuộc sống lại khác xa một trời một vực.

“Để em làm cho.” Mạnh Tầm chủ động bước đến, nhìn thau bột như cháo đặc thế này thì chắc chắn là đã bị ủ quá mức, không thể cứu vãn nổi.

“Em biết làm à?” Cô Anne kéo kính xuống một chút, nhìn cô với vẻ đầy ngạc nhiên.

“Hồi học cấp ba, bà và mẹ em thường phải làm đêm, em tự học nhào bột, làm bánh bao, màn thầu hay tiểu long bao để ăn.” Mạnh Tầm khiêm tốn nói: “Cũng không phải giỏi lắm đâu ạ.”

Thật ra cô đang khiêm tốn mà thôi. Hồi đó nhà cô chỉ đủ tiền mua bột mì, cô chẳng bao giờ mua nổi những loại bánh ngọt tuyệt đẹp ở ngoài tiệm. Lâu dần, muốn ăn gì thì cô sẽ tự làm, tay nghề được luyện thành từ đó.

Cô còn từng thử làm vài món bánh mới mẻ mang ra bán. Nhưng chuyện bán đồ ăn không đơn giản, dù việc buôn bán cũng tàm tạm, nhưng lại có nhiều người cố tình bắt bẻ, giả vờ đau bụng để gây chuyện, cuối cùng phải bồi thường nhiều hơn lời.

Bà ngoại không muốn cô lơ là việc học vì chuyện bán hàng nên nghiêm cấm cô ra ngoài buôn bán nữa.

Mạnh Tầm bắt đầu nhào bột, đong nước, trộn bột. Từng động tác đều rất thuần thục, lượng bột và nước cân đo cực kỳ chính xác vì vỏ của tiểu long bao rất quan trọng, vừa phải mềm mại, vừa không được rách khi hấp.

..............

Máy bay riêng của Lan Trạc Phong đáp xuống Hương Sơn Áo vào chiều thứ năm. Tài xế đã đợi từ nửa tiếng trước, không chờ ở ngoài sân bay mà lái xe trực tiếp vào lối riêng được nhà họ Lan dành riêng trong khu vực sân bay.

Khi Lan Trạc Phong bước xuống thang cuốn, tài xế đã đeo găng tay trắng, mở sẵn cửa sau, tay giữ khung cửa, cung kính mời anh lên xe. Chú Tuấn đi theo phía sau, đúng lúc anh vừa ngồi vào xe thì đưa cho anh chiếc điện thoại cá nhân.

Cửa xe đóng lại, tài xế vòng qua ngồi vào ghế lái, còn chú Tuấn thì ngồi ở ghế phụ.

“Cậu ba, về công ty chứ ạ?” Tài xế hỏi bằng tiếng Quảng Đông.

Chú Tuấn trả lời: “Tới chỗ Anne trước.”

“Lại là thứ năm rồi à?”

Nghe thấy trong giọng Lan Trạc Phong vương chút mỏi mệt, chú Tuấn quay đầu nhìn anh một cái, anh đang ngồi ở hàng ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần, đầu tựa vào gối kê cổ. Nghĩ đến mấy cuộc họp liên tục mấy ngày nay của anh, chú Tuấn bèn quan tâm hỏi: "Trạc Phong, có cần về nghỉ ngơi trước không?”

Lan Trạc Phong vẫn nhắm mắt, yết hầu hơi chuyển động theo dáng tựa đầu, cổ anh kéo thành một đường thẳng, giọng chậm rãi và khẽ khàng: "Không cần.”

Chú Tuấn đùa: "Nghe đến chuyện đi gặp bà Anne là hình như giọng cậu nặng trĩu hẳn.”

Lan Trạc Phong khẽ thở dài, có hơi bất đắc dĩ: "Chú Tuấn, chú hiểu mà.”

Chú Tuấn mím môi cười, chuyện này nói ra thì dài lắm…

“Bà Anne vẫn mê làm bánh như xưa." Chú Tuấn lắc đầu: "Không biết tay nghề lần này có tiến bộ gì không. Tuần trước khi tôi về, có ăn cái bánh kẹp thịt của bà ấy, thịt chưa chín làm tôi đau bụng mấy ngày liền.”

Trong khi đó, Mạnh Tầm đã nhào xong phần bột làm vỏ tiểu long bao, cô Anne đứng bên cạnh khen ngợi không ngớt lời.

“Cô phải bái em làm sư phụ mới được." Dù nói tiếng Trung của cô Anne rất giỏi, nhưng bản chất vẫn là người Bồ Đào Nha, người nước ngoài luôn khen ngợi rất thẳng thắn, không vòng vo như người Trung Quốc.

“Em vừa xinh đẹp, lại biết làm bánh, học hành lại chăm chỉ, giống như một thiên thần vậy. Cô thực sự rất yêu quý em.”

Qua trò chuyện, Mạnh Tầm mới biết thực ra cô Anne nấu ăn không ngon, chỉ là bản thân cô không biết vì cháu trai của cô luôn khen “ngon tuyệt", nhưng đúng là bà ấy có một trái tim rất yêu bếp núc.

Tài xế cho xe dừng ở cửa sau, vì Lan Trạc Phong muốn tạo bất ngờ cho Anne.

Anh và chú Tuấn đi qua vườn hồng phía sau nhà, vừa bước lên bậc thềm, đứng dưới mái vòm kiểu Pháp thì nghe thấy giọng trò chuyện giữa Anne và một cô gái trẻ vang ra từ bên trong.

“Có thể tay nghề nấu nướng của cô không hợp khẩu vị nhiều người, nhưng cháu trai cô rất thích ăn bánh cô làm." Anne nói về cháu mình, đôi mắt sáng rực: "Nếu nó không lớn tuổi thì cô chắc chắn sẽ giới thiệu nó làm quen với em.”

“Người Trung Quốc có câu gì nhỉ, kiểu như… trâu ăn cỏ?”

Anne cố gắng nhớ nhưng không ra.

Mạnh Tầm vừa nặn xong cái tiểu long bao cuối cùng, đặt lên xửng hấp, nhẹ nhàng nói: "Là ‘trâu già gặm cỏ non’.”

Giọng nói nhẹ nhàng như mưa bụi, một giọng nói mà anh đã từng nghe thấy cách đây không lâu.

Một tiếng “cạch” khẽ vang lên, giày da đạp trúng viên sỏi, đế giày hơi nhói lên.

Lan Trạc Phong khựng bước, đứng yên tại chỗ, vai tựa vào cạnh mái vòm kiểu Pháp, chiếc áo vest tùy ý khoác lên vai.

Chân trong hơi cong, chân ngoài đứng thẳng, tư thế vô cùng thoải mái, tự nhiên.

Hai tay Mạnh Tầm bê xửng hấp chuẩn bị đem đi hấp bánh, vừa quay người lại thì bắt gặp… chính là người đàn ông cô từng gặp trong phòng khách sạn ở tầng cao nhất của tòa nhà Uy Thế.

Gió hoàng hôn lướt qua, làm mái tóc anh rối nhẹ. Tóc ngôi lệch hơi dài được chải ngược, đỉnh tóc hơi bồng, phần đuôi tóc phủ xuống dưới tai cộng với đôi mắt dài sâu thẳm và sáng rõ, cả người toát ra một khí chất vừa phóng khoáng lại vừa kiềm chế, vừa tự do lại khó nắm bắt.

Mắt Mạnh Tầm hơi dao động, chưa kịp lên tiếng thì cô Anne đã reo lên vui vẻ: "Keith, hôm nay cháu đến đúng giờ quá!”

Ánh mắt của Lan Trạc Phong rời khỏi người Mạnh Tầm, trên gương mặt cao ngạo ấy hiện lên nụ cười nhạt.

Anh đứng thẳng dậy, bước về phía Anne, tùy ý cởi áo vest trên vai, khoác lên tay, cúi đầu hơi khom người, ôm lấy Anne và chạm má chào hỏi, giọng trầm thấp nói: "Chúc bà ngoại một ngày thứ năm vui vẻ.”

Khi nghe thấy hai từ “bà ngoại”, gương mặt Mạnh Tầm thoáng cứng đờ.

Cô không ngờ vị tiên sinh đó lại là cháu trai của cô Anne.

Cô cũng không biết liệu anh có nhắc đến chuyện gặp nhau ở Uy Thế hôm đó không, nếu có, thì cô Anne sẽ biết cô từng đến Uy Thế, mà đại học A không cho phép sinh viên vào sòng bạc, cả Hương Sơn Áo cũng không cho người chưa đủ 21 tuổi vào.

“Để bà giới thiệu." Cô Anne vừa hoàn tất nghi lễ chào hỏi với Lan Trạc Phong, kéo tay anh, trước tiên giới thiệu với Mạnh Tầm: "Đây là cháu ngoại của cô, em cứ gọi nó là Keith.”

“Còn đây là học trò của bà." Sau đó bà ấy quay sang giới thiệu với Lan Trạc Phong, nhưng mới nói được nửa câu lại chợt sững lại, nhìn Mạnh Tầm: "Xin lỗi, hình như cô còn chưa hỏi tên em một cách chính thức.”

Cô Anne không chỉ dạy môn học tự chọn, mà còn phụ trách dạy chính quy tiếng Bồ Đào Nha và nghiên cứu văn hóa giao thoa. Sinh viên nhiều như vậy nên quên hỏi tên cũng là chuyện dễ hiểu.

Anne quay đầu định hỏi tên Mạnh Tầm.

Nhưng giây tiếp theo, Lan Trạc Phong đã đưa áo khoác cho chú Tuấn, giọng bình thản nói: "Cô ấy tên là Mạnh Tầm.”

Nếu như lúc thấy anh đứng trong vườn sau, Mạnh Tầm chỉ sững người vài giây, thì khi nghe chính miệng anh nói ra tên mình, toàn thân cô như có dòng điện chạy dọc, máu nóng dồn từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

Rõ ràng cô chưa từng nói tên mình cho người đàn ông này, vậy anh biết bằng cách nào?

Cô Anne sửng sốt: “Hai đứa quen nhau à?”

Đôi mắt hình quả hạnh của Mạnh Tầm nhìn thẳng Lan Trạc Phong, trong đó có sự nghi ngờ, lo lắng và cả sợ hãi.

Không hiểu vì sao anh biết, lo rằng anh sẽ nhắc đến chuyện ở Uy Thế và sợ rằng cô Anne sẽ báo lại trường học, khiến cô bị phạt.

Lan Trạc Phong cũng nhìn cô, bốn mắt giao nhau, là một cuộc “đấu trí” trong im lặng.

Ánh mắt Mạnh Tầm hơi di chuyển, tay vẫn cầm xửng hấp.

Rõ ràng là rất sợ, rất lo, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, không nói một lời nào.

Vô cùng bướng bỉnh.

Chỉ ba giây ngắn ngủi, Lan Trạc Phong là người rời mắt trước, như thể thua trận, nhưng anh lại rất ung dung, khóe môi nhếch nhẹ: "Lần trước cháu đi mua sách, tìm mãi không thấy quyển Kiêu hãnh và định kiến, hỏi cô ấy rồi cô ấy lấy giúp cháu.”

Khi nói đến Kiêu hãnh và định kiến, anh phát âm từng chữ rất rõ ràng. Thậm chí còn liếc nhìn cô một cái, như thể cố ý nói cho cô nghe.

Mạnh Tầm chợt nhớ lại đêm đó, đúng là anh mang đầy định kiến, còn cô thì quay lưng bỏ đi, rất kiêu hãnh.

“À, Kiêu hãnh và định kiến à? Có một thời gian bà cũng rất thích đọc nó.” Cô Anne chìm đắm trong ký ức, tổng kết một câu nổi tiếng trong sách: "Kiêu hãnh khiến tôi không thể yêu người khác, định kiến khiến người khác không thể yêu tôi…”

Anne lại nói: "Không đúng, bà không nghĩ cháu cũng đọc sách về tình yêu đấy. Cháu đang yêu rồi phải không?”

“Được rồi, dừng lại đi, hôm nay là ngày ăn bánh, không phải ngày ép cưới.” Lan Trạc Phong giơ hai tay đầu hàng, sau đó khoác tay Anne bước về phía Mạnh Tầm. "Bà bỏ rơi cô bạn nhỏ của mình rồi, kể xem sao hai người thuộc thế hệ cách nhau cả một dòng sông như thế lại quen nhau được thế?”

Lúc nói, Lan Trạc Phong đi ngang qua người cô, chiếc sơ mi của anh mang theo mùi khói thuốc thoang thoảng, còn có một hương thơm rất nhẹ, không thể diễn tả rõ ràng nhưng cực kỳ dịu dàng và thanh khiết.

Giống như cánh rừng thông Bắc Âu trong phim ảnh, dư âm lại như sáng sớm mù sương sau mưa, có một người đàn ông bước ra từ thiền viện, mang theo khí chất siêu nhiên và tự tại. Vừa có sự dịu dàng, nhưng lại kèm theo cảm giác lạnh lùng và xa cách.

Mạnh Tầm cúi đầu, ngăn cách hương thơm đó, sau đó đặt xửng hấp lên bếp, bật gas, bắt đầu hấp bánh.

Anne đang kể với anh về việc họ quen nhau như thế nào và cô đã nhờ cô Anne chỉ dạy tiếng Bồ Đào Nha.

Mạnh Tầm rửa sạch cây cán bột trong bếp, mắt cụp xuống, nhìn nước từ vòi chảy nhẹ nhàng đập vào mu bàn tay trắng mịn.

“Tay em mà rửa thêm lát nữa thì chắc sẽ nhăn mất.” Không biết đã qua bao lâu, phía sau bất ngờ vang lên giọng nam trầm thấp, khiến Mạnh Tầm giật mình hoàn hồn.

Hương thơm lạnh dịu ập đến, một bàn tay thon dài, trắng như ngọc, mang theo vẻ quý tộc giúp cô vặn tắt vòi nước, lòng bàn tay to lớn của anh bao lấy núm xoay.

Mạnh Tầm liếc sang bên, chỉ thấy được phần ngực của anh, vì hai người đứng rất gần nhau và cũng chính vì quá gần nên cô mới nhận ra anh thật sự rất cao.

Trời đã tối, trong nhà bật đèn, bóng anh phủ lấy cả người cô.

Chú Tuấn và Anne ở đằng sau vẫn đang trò chuyện, Anne đang kể tuần sau bà ấy muốn làm món gì, mời chú Tuấn đến ăn thử.

Mạnh Tầm ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn xuống.

“Ngài Keith." Cô chỉ biết tên tiếng Anh của anh: "Sao anh biết tên tôi?”

Từ lúc anh gọi đúng tên cô, nghi vấn đó đã luôn giấu trong lòng cô.

“Tên là để người khác biết mà, hay là… tên của em cũng giống tuổi em, thuộc dạng thông tin tuyệt mật quốc gia?" Lan Trạc Phong cười nhẹ, giọng pha chút hài hước di truyền từ cô Anne: "Phải không, Mạnh Tầm 18 tuổi?”

Không những biết tên cô, mà còn biết cả tuổi thật của cô.

Rõ ràng cô đã nói dối rằng mình 21 tuổi.

“Anh đã hỏi Uy Thế về thông tin của tôi à?” Ngoài lý do này, cô thật sự không nghĩ ra được gì khác.

“Em có thể bớt thành kiến với tôi hơn được không?”

“Là anh có thành kiến với tôi trước." Mạnh Tầm đáp, nhưng không biết từ lúc nào, cuộc đối thoại của họ đã lệch sang tận Thái Bình Dương.

“Được rồi.” Lan Trạc Phong thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm túc hơn một chút: "Tôi xin lỗi vì thành kiến của mình với em tối hôm đó.”

Anh bất ngờ nghiêm túc như vậy khiến Mạnh Tầm khựng lại. Vừa nhìn là biết anh có xuất thân tốt, được dạy dỗ tử tế, đối nhân xử thế luôn bình thản, ung dung, tự nhiên mà lịch thiệp.

Còn cô, từ nhỏ gần như không tiếp xúc với con trai, ngay cả ba ruột cũng không có, trong nhà có ba người phụ nữ, chưa từng đi xa ngoài việc học đại học.

Giờ đây, đối mặt với lời xin lỗi của anh, cô nói “không sao” thì không ổn, mà không nói gì cũng không xong.

Rõ ràng cô không hề có ý trách móc gì, bởi vì vừa rồi anh đã giải vây trước mặt cô Anne giúp cô.

Anh nói cô là nhân viên làm thêm ở hiệu sách, nói cô là người yêu sách, hoàn toàn khác với định kiến của anh tối hôm đó. Đó cũng là một kiểu xin lỗi gián tiếp.

Khi không khí còn hơi gượng gạo, nồi bánh bao cũng vừa hấp xong.

Tiếng “tí tách” của nắp nồi vang lên, Mạnh Tầm như được cứu rỗi, lập tức quay người đi lấy bánh.

Chú Tuấn kịp thời bước lên giúp một tay, thật ra lúc hai người họ trò chuyện, chú ấy đã liên tục liếc nhìn sang.

Chú ấy ngày càng khó đoán ý của cậu ba.

Anh nói chuyện dịu dàng với con gái như vậy từ khi nào thế? Anh chưa từng như vậy.

Ngay cả với Lan Song, anh cũng chẳng buồn nói nhiều lời.

Bánh bao được bày lên bàn, mọi người đều nếm thử.

Anne là người đầu tiên trầm trồ, bà ấy mời Mạnh Tầm: "Em có thể đến chỉ cô nấu ăn vào mỗi thứ năm được không?”

Mạnh Tầm mỉm cười đáp lại: “Vậy mỗi thứ năm em sẽ đến học tiếng Bồ Đào Nha với cô giáo.”

“Lúc nào cũng hoan nghênh.”

Lan Trạc Phong ngồi bên cạnh, gắp thử một miếng bánh bằng đũa.

Dù không nói gì, nhưng anh là người ăn nhiều nhất.

Ngay cả chú Tuấn cũng thấy rất ngon.

Sau bữa ăn, mọi người nán lại thêm một lát, trong lúc đó Anne có vẻ thấp thỏm không yên. Lan Trạc Phong mới nhớ ra bà ấy có hẹn dạy tiếng Bồ cho Mạnh Tầm nên không làm phiền nữa, đứng dậy tạm biệt. Cả hai tiễn họ ra cửa, Anne chợt nhớ ra điều gì, gọi chú Tuấn lại.

Sau đó bà ấy dẫn chú ấy đi lấy hũ dưa chua mới tự tay muối thử, chú Tuấn cười gượng đi theo.

Lúc này, vườn sau tràn đầy hoa hồng như đang nhảy múa trong ánh trăng mơ màng.

“Cần tôi đưa em về đại học A không?” Giọng anh vang lên giữa đêm, còn ấm áp hơn cả gió đêm, làm dịu đi bầu không khí ngượng ngùng.

“Cảm ơn, không cần đâu.” Câu trả lời có chút lạnh lùng, mà rõ ràng họ cũng không thù oán gì…

Mạnh Tầm bổ sung: “Tôi tự gọi xe được rồi.”

“Chúng ta… có nên trao đổi liên lạc không?”

Lan Trạc Phong hỏi, giọng rất nhẹ, giống như đang hỏi trưa nay ăn gì, nhưng với con gái mà nói, việc xin thông tin liên lạc mà nhẹ nhàng như thế có phần không lịch sự.

Mạnh Tầm không hề do dự mà từ chối thẳng thừng: "Tôi nghĩ là không cần đâu.”

“Điểm giải?” (Anh dùng tiếng Quảng Đông để hỏi “Tại sao?”)

Anh cười, rồi tự mình dịch lại: “Tại sao?”

“Tôi nghĩ chúng ta sẽ không gặp lại đâu, ngài Keith.”

Cô nói rất chắc chắn, như thể đó chính là sự thật.

Lan Trạc Phong cụp mắt, khẽ cười, không tranh cãi gì thêm.

Thế rồi trong làn gió đêm, anh dịu dàng nắm lấy tay cô.

“Xin lỗi.”

Anh xin lỗi vì sự đường đột và thiếu lịch thiệp của mình. Sau đó, anh lấy một cây bút mực đen từ hòm thư gắn trên tường vườn sau của Anne ra, dùng đầu ngón tay ấm áp vuốt nhẹ ngón tay cô, rồi dùng bút viết một dãy số vào lòng bàn tay trắng mịn đang mở ra của cô.

Từng nét viết khẽ chạm lên da thịt khiến cô cảm thấy tê rần, không biết phải phản ứng thế nào.

Chỉ bởi vì cô nhìn thấy dưới ánh trăng, đôi mắt sâu thẳm của anh lấp lánh ý cười, anh nói một cách nghiêm túc: "Em sẽ liên lạc với tôi thôi. Nghĩ xem, em đã đánh rơi gì nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play