Editor: Moonliz

Tầng dưới của Uy Thế vẫn còn rất náo nhiệt.

Vừa xuống tầng, quản lý đã suýt ngã vì mệt lả cả đêm, không ngờ vừa vào, các quản lý của các bộ phận khác đã tụ tập ở đó, ngồi trên sofa, có vẻ như tất cả đều bị sự xuất hiện đột ngột của cậu ba làm cho hoảng sợ đến kiệt sức.

Họ lo sợ rằng có điều gì không ổn trong lúc tiếp đãi rồi khiến cấp trên không hài lòng.

Giám đốc hít một hơi thuốc, vẫy tay ra hiệu quản lý lại gần.

Các cổ đông của Uy Thế rất ít khi xuất hiện, bình thường toàn là các giám đốc điều khiển toàn bộ sòng bạc.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Sòng bạc như một chiến trường, phải biết nhìn sắc mặt người khác và cũng phải biết cách sắp xếp cho phù hợp.

Một tiếng đồng hồ trước, khi thấy cậu ba day trán, có vẻ không hứng thú lắm. Giám đốc đã nhanh chóng ra lệnh cho người lên tầng trên dọn dẹp, để có chỗ cho anh nghỉ ngơi một lát.

Ngồi ở vị trí này thì phải dùng đầu óc để suy nghĩ, dùng mắt để quan sát.

Dù sao, giường của cậu ba nổi tiếng là khó lên, nhưng việc sắp xếp phải chu đáo.

Biết đâu đột nhiên lại có hứng thú thì sao?

Uy Thế không thiếu phụ nữ, dáng ai cũng đẹp, mặt mũi cũng xinh xắn, nhưng khi ông ta nhìn thấy Mạnh Tầm, bỗng nhiên lại nảy ra một ý tưởng.

Giám đốc nghĩ, dù là người đàn ông quyền lực cao đến đâu thì cuối cùng cũng là người mà đã là đàn ông thì khó tránh khỏi những điều bình thường.

Có thể không phải giường của anh khó trèo mà là không hợp khẩu vị.

Những người phụ nữ đó hoặc là xinh đẹp hoặc mục đích rõ ràng nên khi Mạnh Tầm mặc đồng phục đen, mang đôi giày trắng cũ, đi lại trong sòng bạc, vẻ ngoan ngoãn của cô đã khiến cho giám đốc chú ý.

Ông ta đã gặp rất nhiều người, nhưng hiếm khi thấy một cô gái sạch sẽ, sáng sủa như vậy.

Giống như hoa sen mọc giữa núi xa.

Giám đốc gọi quản lý lại.

Vậy là cô được yêu cầu lên trên thay rượu, thực ra đó chỉ là một cái cớ.

Thấy thích cô thì giữ lại, nếu không thì cho cô ra ngoài sau khi thay rượu xong.

“Không biết cô gái đó có may mắn đó không?” Quản lý nói.

Giám đốc cười đáp, nếu thành công, ngày mai anh ta sẽ được ngồi vị trí giám đốc này.

Quản lý cười từ chối.

..............

Không như sự ồn ào và tán gẫu ở tầng dưới, tầng trên im ắng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Mạnh Tuần lúng túng đứng tại chỗ, mái tóc dài ngang vai rủ xuống, che khuất đôi tai và nửa khuôn mặt, gương mặt vốn đã nhỏ nhắn như quả trứng ngỗng giờ càng trông mỏng manh hơn, dù ánh đèn vàng ấm áp nhưng làn da lại trắng sáng như ngọc.

Thậm chí cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Không biết là vì anh quá đẹp trai hay vì cảm giác tội lỗi khi bị bắt quả tang đang làm việc riêng trong giờ làm việc.

Lan Trạc Phong nhìn cô gái trước mắt, không, phải là cô bé.

Dù anh đi đâu, luôn có người phụ nữ ra sức lấy lòng anh, dù anh đã nói nhiều lần là không cần. Nhưng dường như đám người bình thường đó luôn nghĩ rằng đàn ông không thể tránh khỏi sự tầm thường. Không lâu sau lại có người thay phiên nhau chen vào.

Anh đã gặp đủ loại người.

Nhưng không ngờ Uy Thế lại cho anh một cô bé.

Không biết cô đã trưởng thành chưa.

“Chỗ này không cần cô, cô có thể đi rồi.”

Giọng anh rất hay, trầm và thanh tao.

Đó là sự dễ nghe đặc trưng của tiếng Quảng Đông.

Anh thấy cô bước đến sofa ngồi.

Cô gọi anh: “Thưa ngài…”

Giọng nói nhẹ nhàng, rất trong trẻo.

Lan Trạc Phong hơi liếc mắt lên, nhưng không nhìn kỹ cô.

Trong lòng anh biết chắc cô sẽ nói gì, chẳng qua cũng chỉ là những lời ve vuốt lộn xộn như những cô gái trước đây.

Không ngờ, cô dùng giọng điệu nghiêm túc như là đang bàn chuyện, nhưng lại như thông báo cho anh, nói: “Tôi không hiểu tiếng Quảng Đông, ngài có thể nói lại bằng tiếng phổ thông được không?”

Cô không hiểu tiếng Quảng Đông, yêu cầu anh nói lại.

Lúc này Lan Trạc Phong mới cẩn thận nhìn cô.

Trong công việc làm ăn, người ta đều nói tiếng Quảng Đông để chiều theo anh. Những người phụ nữ bị đưa vào căn phòng này cũng cố gắng học tiếng Quảng Đông để thăm dò ý tứ của anh.

Những người phục vụ bên cạnh anh còn chưa từng dám lên tiếng như thế.

Không biết cô gái này giỏi đóng kịch hay chỉ đơn giản là tuổi trẻ vô tư nên mới dám táo tợn như vậy.

Mạnh Tầm đâu có biết người trước mặt lại quý giá đến thế. Ngay cả họ tên anh là gì cô còn chưa biết, lại càng không biết lời mình vừa nói đã đắc tội với ai.

Đúng lúc đó, chuông báo thức vang lên rồi bị cô tắt ngay.

Nhớ đến lời dặn của trợ lý thang máy, cô nhanh chóng đi về phía tủ lạnh. Lấy ra chiếc ly đã được làm lạnh sẵn, cô bỏ vào một viên đá tròn, rồi rót đầy ly rượu whisky.

Vì sợ làm đổ nên cô dùng hai tay nâng ly lên, đưa đến cho người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

Dù cung kính rót rượu, nhưng lưng cô vẫn thẳng tắp. Có thể thấy, tính cách cô không hề ngoan ngoãn như vẻ ngoài.

“Thưa ngài, ly này đã được làm lạnh trong ba mươi phút, viên đá cũng là hình tròn hoàn hảo. Nếu rượu chưa đủ, tôi có thể rót thêm cho ngài.” Cô nghiêm túc giải thích, như thể đang cố gắng chuộc lại lỗi lười biếng vừa rồi. Nhìn kỹ sẽ thấy, đôi mắt cô còn linh động hơn cả giọng nói của cô.

Câu nói vừa rồi theo chuyển động nơi cổ họng anh rồi đi xuống, anh không nhắc lại nữa.

Ly whisky đầy đặt ngay trước mặt, anh chưa từng uống rượu theo cách này.

Dưới ánh đèn vàng ấm.

Đôi giày thể thao cũ màu trắng đối lập hoàn toàn với đôi giày da cao cấp sáng bóng.

“Em bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiếng phổ thông của anh không chuẩn, nhưng lại dễ nghe lạ thường.

Mạnh Tầm khựng lại, trả lời 21 tuổi.

Nhưng trong lòng lại thấy hoảng hốt. Không lẽ anh đã nhận ra cô chưa đủ 21 và nói dối để vào Uy Thế ư? Uy Thế cấm người dưới 21 tuổi vào. Nhưng đi làm thêm thì không phải đi chơi, kiểm tra giấy tờ cũng không nghiêm ngặt như vậy.

Lan Trạc Phong cụp mắt, nhớ lại “chiến lợi phẩm” vừa nãy. Anh lấy vài tờ tiền mệnh giá lớn từ trong túi ra, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn đá cẩm thạch, nói: “Cho em.”

Sự khó chịu vừa rồi của Mạnh Tầm nhanh chóng tan biến, trong lòng cô vô cùng vui vẻ.

Từng tờ đều là mệnh giá lớn, đủ biết người này vô cùng giàu có, đúng là có thể đổi sang một cái máy tính tốt hơn.

Bảo sao ai cũng muốn lên đây đổi rượu. Công việc thế này thì ai mà chẳng muốn làm.

Mạnh Tầm lễ phép nói: “Cảm ơn ngài.”

Cô đã nhận tiền boa bằng hai tay, bỏ vào túi.

Anh không để ý đến lời cảm ơn, chỉ nói: “Em còn trẻ nên tìm một công việc đàng hoàng.”

Đúng là anh đã nhường cô bằng cách nói tiếng phổ thông, nhưng lời anh lại chẳng dễ nghe tí nào.

Cô không đàng hoàng ở chỗ nào chứ?

Sao cô lại bị nói là không đàng hoàng rồi!

“Thưa ngài, tôi có gì khiến ngài cảm thấy tôi không đàng hoàng ạ?”

Không phải cô biết rõ còn cố hỏi mà cô thật sự chờ một câu trả lời.

Gương mặt thanh tú đó tràn đầy sự nghiêm túc.

Cố chấp muốn có một đáp án, muốn anh giải thích rõ ràng.

Lan Trạc Phong còn chưa kịp lên tiếng thì chú Tuấn là trợ lý đã bước vào, cũng thấy Mạnh Tầm đang đứng trước mặt Lan Trạc Phong, hiểu nhầm rằng lại là một người phụ nữ bị “sắp xếp” lên và không chịu rời đi.

Chú ấy bước tới, khác với Lan Trạc Phong, chú ấy biết không phải ai cũng hiểu tiếng Quảng nên thường dùng tiếng phổ thông để tránh phải nói lại lần hai. Nhưng giọng điệu có phần lạnh lùng: “Ở đây không cần cô phục vụ nữa, có thể đi rồi.”

Ngừng lại một lát, chú ấy lại nói: “Nói với quản lý của các cô là không cần cho người lên đây nữa.”

Những từ như “phục vụ”, “sắp người” đã thốt ra thì sao Mạnh Tầm có thể không hiểu nữa chứ.

Thật là nực cười.

Mạnh Tầm ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

Khi đến gần mới có thể thấy rõ ngũ quan anh, khuôn mặt với cấu trúc xương tuyệt đẹp, đường nét đậm, đôi mắt sâu thẳm, hình dáng mắt lại hơi dài. Sống mũi cao thẳng, chỉ nhìn một cái là biết anh là người lai.

Cô chẳng còn lòng dạ nào để ngắm nhìn vẻ ngoài tuấn tú hiếm thấy của anh nữa.

Nghĩ đến chuyện người đàn ông trước mặt vừa hỏi tuổi cô xong đã đưa tiền, Mạnh Tầm cảm thấy nghẹn ở ngực như đang bị xúc phạm, bị bôi nhọ. Dù anh không nói thẳng ra, nhưng ai lại muốn bị hiểu lầm là “bán thân” chứ?

Đôi tay thon dài của cô lập tức lấy số tiền vừa nãy ra khỏi túi, vì tức giận nên hành động có phần thô lỗ, khi lấy tiền ra còn vô tình làm nó nhăn nhúm, cô đứng cách anh không xa, dí tiền thẳng vào ngực anh.

Cô là người rất sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, mượt mà. Khi áp lên ngực anh, lòng bàn tay dính sát vào tờ tiền đúng lúc cảm nhận được nhịp tim anh đang đập.

Một giây trước còn ngoan ngoãn cúi đầu, giây sau đã dám to gan đến vậy khiến cả chú Tuấn lẫn Lan Trạc Phong đều sửng sốt.

Nhưng chú Tuấn là người theo Lan Trạc Phong từ nhỏ, chú ấy hiểu rất rõ tính cách của anh ra sao. Bình thường chỉ cần có ai thất lễ, anh sẽ lạnh giọng ra lệnh. Nhưng lúc này, có người động tay động chân với anh mà anh lại chẳng hề phản ứng gì nên tất nhiên, chú Tuấn không dám vượt ranh giới.

Chỉ đơn giản là Mạnh Tầm quá tức giận, không buồn để ý đến vẻ kinh ngạc trên mặt chú Tuấn, cô nói: "Thưa ngài, tôi nghĩ là ngài đã hiểu lầm rồi.”

“Tôi chỉ đến đây làm công việc part-time, không phải gái dịch vụ. Tôi còn tưởng số tiền đó là tiền boa. Nhưng nếu là như vậy…”

Mạnh Tầm buông tay, tiền rơi lả tả xuống đất, bay lơ lửng theo từng lời cô nói: "Vậy thì, tôi xin phép trả lại số tiền này cho ngài.”

Chú Tuấn đã từng trải qua vô số sóng to gió lớn, chú ấy cũng đã từng gặp không ít người phụ nữ, nhưng chưa từng thấy cậu chủ của mình bị phụ nữ ném tiền vào người như vậy bao giờ – đúng là rất hiếm có.

Điều càng hiếm hơn là phản ứng của cậu chủ.

Vậy mà khi cô gái ấy giận dữ xoay người định rời đi, anh lại đứng dậy, mở miệng nói: "Xin lỗi. Tôi không cố ý.”

Mạnh Tầm không ngờ anh sẽ xin lỗi, bước chân hơi khựng lại, nhưng rồi đi thẳng ra ngoài mà không chần chừ.

Chú Tuần cúi người nhặt lại đống tiền rơi vãi dưới đất, nói đầy ẩn ý: "Trạc Phong, cậu có thói quen mang theo tiền mặt từ bao giờ thế?”

Lan Trạc Phong nghe ra ý trêu ghẹo đó: "Vừa mới thắng được, không ngờ lại có tác dụng.”

“Có tác dụng lúc nào?”

Lan Trạc Phong nhớ lại cảnh Mạnh Tầm ấn tiền vào ngực mình, đúng là chưa kịp đưa tiền đã bị từ chối thẳng thừng.

Anh lắc đầu, bất lực: “Chú Tuấn, đừng trêu tôi nữa.”

Chú Tuấn bật cười: “Cô bé vừa rồi đúng là tự mãn.”

Không hiểu sao, từ khi Mạnh Tầm rời đi, cả hai người họ lại ăn ý tiếp tục dùng tiếng phổ thông để nói chuyện.

Chú ấy định khen là “cô bé đáng yêu”, nhưng chuyển sang tiếng Quảng thì lại thành “tự mãn”.

“Đúng là rất tự mãn." Lan Trạc Phong như nhớ ra điều gì, vừa như nhắc nhở vừa như đang đùa: "Đừng gọi người ta là cô bé nữa.”

“Sao vậy?”

“Cô ấy nói mình đã đủ 21 tuổi rồi.”

“Cậu tin à?” Chú Tuấn cười: "Trông vẫn còn non nớt lắm.”

Dĩ nhiên là anh không tin. Anh bước đến bên cửa sổ sát đất, đôi mắt hẹp dài nhìn xuống toàn cảnh đêm của Hương Sơn Áo.

Ngay sau đó, anh đưa tay ra. Chú Tuấn nhanh chóng lấy một bao thuốc đặc biệt, loại không có bán trên thị trường từ trong túi áo vest ra, cũng biết chủ đề về “cô gái chưa đủ tuổi” này nên kết thúc tại đây, chỉ thoáng qua trong một đêm thôi.

Lan Trạc Phong cầm điếu thuốc, ngậm vào miệng.

Đầu que diêm cọ nhẹ vào vỏ hộp, bật lửa, anh nghiêng đầu rít một hơi. Khói thuốc mờ ảo che khuất khuôn mặt tuyệt đẹp.

Anh thích khoảnh khắc khi đầu que diêm lướt qua vỏ hộp và bốc cháy. Đôi mắt anh nhìn chăm chú vào ngọn lửa chưa tắt.

Chú Tuấn đặt đống tiền đã nhặt lên bàn: "Sao cậu chủ lại muốn đưa tiền cho cô ấy?”

Vốn dĩ chuyện nhỏ thế này không thể ảnh hưởng đến cậu ba lừng lẫy ở Hương Sơn Áo.

Chú ấy chỉ thuận miệng hỏi một câu. Nhưng không ngờ ——

Chàng công tử với dáng người thẳng tắp như cây tùng, rít một hơi thuốc rồi lại đáp: "Tôi chỉ có ý tốt, muốn cô ấy mua một đôi giày mới.”

Động tác của chú Tuấn khựng lại.

“Là cô ấy không biết ơn thôi." Chú ấy nhẹ nhàng cười, nửa đùa nửa thật: "Nhưng hôm nay cậu có vẻ… từ bi quá đấy.”

Lan Trạc Phong gạt tàn thuốc, không trả lời, chỉ khẽ cười. Chú Tuấn chẳng đoán nổi anh đang nghĩ gì, hôm nay đã đủ kỳ lạ rồi.

Chỉ thấy anh xoay người đi vào phòng. Lan Trạc Phong định vào tắm, nhưng khi đến gần giường trắng tinh, lại thấy một mảng màu xanh nhạt.

Anh cau mày bước tới, nhặt thứ nằm trên ga giường lên, đó là một thẻ sinh viên.

Bên phải có một ảnh thẻ: tóc dài ngang vai, gương mặt trái xoan, đôi mắt hạnh lanh lợi, môi mím chặt, nét mặt còn non nớt nhưng lại toát lên vẻ bướng bỉnh.

Lan Trạc Phong chợt nhớ đến khoảnh khắc cô bước vào phòng, trong không gian vang lên giọng nói nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn của cô ——

—— “Mấy hôm trước con mới đặt một đôi giày trên mạng, đợi đôi này hỏng rồi sẽ thay.”

—— “Bạn cùng phòng sắp về ký túc xá rồi, con không nói chuyện với mẹ được nữa đâu, mai gọi lại nhé ạ.”

Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tấm thẻ.

Lan Trạc Phong hơi mở miệng, đọc tên trên thẻ: "Mạnh Tầm.”

..............

Mạnh Tầm đi thang máy xuống tầng một.

Từ Tiểu Mi đang đi vòng vòng trong sòng bạc từ xa, thấy cô bèn hỏi: "Cậu vừa đi đâu vậy?”

Mạnh Tầm do dự một lát nhưng không nói thật rằng vừa bị một người đàn ông hiểu lầm là gái gọi. Vì cô biết, chưa hiểu rõ một người thì không nên nói hết mọi chuyện.

Cô tin chắc vào chuyện này.

Mạnh Tầm không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Ngày mai cậu còn đến nữa không?”

“Có chứ, cậu thì sao?”

Cô không định đến nữa.

Vì giờ cô mới hiểu, cái gọi là lên phòng phục vụ thì sẽ được boa nhiều hơn, thực chất là có người đã đánh đổi chính mình.

Tuy cô nghèo, nhưng không đến mức phải làm vậy. Nơi này cũng không an toàn như cô từng nghĩ.

Tuy lời nói của người đàn ông lúc nãy không dễ nghe, nhưng ít nhất vẫn là người có giáo dục. Nếu gặp phải kẻ vô lý thì… e rằng chẳng lành lặn gì.

“Tớ muốn tìm công việc part-time khác." Nghĩ một lúc, cô khéo léo khuyên nhủ: "Tớ thấy ở đây không an toàn lắm. Nếu bọn mình bị yêu cầu lên phòng dọn dẹp rồi gặp phải người có ý đồ xấu thì sao?”

“Sao có thể chứ!” Từ Tiểu Mi cười hì hì: "Ở trên toàn người giàu, ai mà để ý đến tớ được.”

Mạnh Tầm hơi gấp: "Thật đấy, vừa nãy tớ thấy có một cô gái bị kéo vào phòng, tớ cảm thấy không đơn giản như vậy đâu.”

Cô thở dài: "Tin tớ đi, tớ cứ thấy bất an, hay tụi mình thử tìm chỗ nào như tiệm trà sữa làm thì hơn, được không?”

Cô không muốn Từ Tiểu Mi gặp phải chuyện gì. Dù gì thì nếu có chuyện, người bị tổn thương vẫn là con gái.

Từ Tiểu Mi chỉ gật gù cho qua, nhưng hôm sau cô ấy vẫn đến và không hề rủ Mạnh Tầm đi cùng nữa.

Mạnh Tầm biết dù có khuyên thế nào cũng không ích gì.

Cô đếm lại số tiền làm thêm kiếm được tối qua, hơn hai ngàn tệ, xem như thu hoạch không tệ rồi. Cô dự định đợi đến khi cái máy tính này hỏng hẳn mới đổi cái cũ khác, mua lại đồ secondhand.

............

Vào thứ Năm, Mạnh Tầm có tiết học môn tự chọn.

Lúc đăng ký, cô định chọn môn tiếng Anh, nhưng khi máy tính của cô khởi động lên được thì lớp tiếng Anh đã bị đăng ký hết sạch vì ai cũng muốn học môn này để dễ lấy điểm. Cuối cùng chỉ còn lại lớp biên dịch tiếng Bồ Đào Nha.

Giảng viên dạy tiếng Bồ là một nữ giáo sư người Bồ Đào Nha đã ngoài 70 tuổi. Mọi người gọi bà ấy là cô Anne.

Bà ấy khá nghiêm khắc trong giảng dạy, không cho phép đến trễ, và mỗi buổi học đều giao bài tập dịch thuật. Dù bà ấy rất hài hước và có khiếu kể chuyện, nhưng chính vì điều này mà nhiều sinh viên không hài lòng.

Trong cả lớp học tự chọn, chỉ có mình Mạnh Tầm hoàn thành bài tập tuần trước của cô Anne đúng hạn. Cô còn ghi chú lại những phần ngữ pháp mình chưa hiểu rõ.

Tan học, Mạnh Tầm đi về phía bục giảng: "Cô Anne, em có thể hỏi cô vài vấn đề được không ạ?”

Dù là người Bồ, nhưng cô Anne nói tiếng Trung rất tốt, không chỉ biết tiếng Quảng mà cả tiếng phổ thông cũng rất chuẩn.

Cô Anne nhuộm tóc xoăn màu vàng kim, khuôn mặt dù có tuổi nhưng vẫn trang điểm kỹ càng. Khi nhìn thấy Mạnh Tầm, bà ấy làm một biểu cảm khoa trương: "Tất nhiên rồi, tôi rất sẵn lòng giải đáp cho một cô gái xinh đẹp.”

Mạnh Tầm mỉm cười, lễ phép lấy sổ ghi chép ra, chỉ ra những phần không hiểu.

Khi thấy những ghi chú chi chít kiến thức, cô Anne sững người, một lúc sau mới thốt lên: “Nhiều thật đấy.”

Mạnh Tầm hơi ngại. Vì đây là môn học tự chọn, không phải chính quy, nên cô Anne cũng không có trách nhiệm phải giải thích sâu các kiến thức ngoài chương trình. Chẳng qua cô có ý định nhận vài việc dịch tiếng Bồ đơn giản để kiếm thêm thu nhập.

“Cô thấy bất tiện ạ?” Mạnh Tầm đang định nói nếu vậy thì để tuần sau hỏi.

“Không bất tiện đâu." Cô Anne cười nói: "Là vì cô có nhào bột làm bánh, chắc giờ bột sắp nở rồi.”

Mạnh Tầm không ngờ lý do lại là vậy, ngẩn người một lúc, đang định nói đợi đến tuần sau thì cô Anne lại nói: “Em có muốn đến nhà cô không? Cô làm bánh, tiện thể có thể dạy em luôn.”

Dĩ nhiên Mạnh Tầm rất sẵn lòng. Cô vô cùng biết ơn cô Anne khi được giúp đỡ như thế

Nhưng khi ngồi lên chiếc xe riêng của cô giảng viên, Mạnh Tầm vẫn thấy hơi không thể tin nổi. Cô không ngờ một người lớn tuổi như cô Anne lại lái chiếc Ferrari LaFerrari phiên bản giới hạn.

“Em sợ à?” Cô Anne đạp ga, tiếng động cơ gầm vang, bà ấy mỉm cười giải thích: "Đây là quà sinh nhật 70 tuổi mà cháu trai tặng cô.”

“Cháu trai cô thật là… hiếu thảo ghê.”

“Cảm ơn em đã khen nó. Thứ năm là ngày cố định nó đến ăn bánh cô làm.”

Cô Anne nói tiếp: “Hôm nay em sẽ gặp nó. Em sẽ biết nó chẳng liên quan gì đến hai chữ hiếu thảo ngay thôi.”

“Nhưng nó nói tiếng Bồ nghe hay, nếu em không ngại, cô có thể nhờ thằng bé dạy em.”

Mạnh Tầm không muốn để câu chuyện rơi vào im lặng nên thuận miệng hỏi: "Anh ấy cũng là người Bồ Đào Nha ạ?”

“Không đâu." Cô Anne dịu dàng đáp: "Nó là con lai một phần tư. Ông ngoại nó là người Trung Quốc, còn cô là người Bồ Đào Nha.”

Con lai ư?

Mạnh Tầm bỗng nhớ đến người đàn ông cô gặp vài hôm trước ở tầng cao nhất của Uy Thế.

Vẻ ngoài anh vô cùng sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm, phải nói rằng, cô chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai đến thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play