Editor: Moonliz

Cuối tháng Tám, trời nắng như đổ lửa.

Ngoài cửa sổ ký túc xá Đại học A là một hàng cây xanh rậm rạp. Gió thổi qua khiến lá cây bên ngoài xào xạc, trong phòng quạt điện quay chậm rãi, phả ra chút gió mát khiến tóc Mạnh Tầm bay nhẹ. Cô đang ngồi trước bàn học, khi thấy chiếc máy tính tự dưng sập nguồn một lần nữa, đôi vai gầy gò chùng xuống, khẽ thở dài một tiếng.

Bạn cùng phòng là Từ Tiểu Mi không lấy gì làm lạ, hỏi: "Máy tính của cậu lại hỏng nữa à?”

Từ Tiểu Mi không phải người bản địa nên nói tiếng phổ thông.

Mạnh Tầm lật ngược chiếc laptop lại bằng bàn tay thon dài, thành thạo cầm chiếc tua-vít bên cạnh con chuột, chuẩn bị Lan theo các bước sửa máy như mọi khi. Nghe vậy, cô chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Gió bên ngoài cửa sổ ngừng lại vài giây, trong phòng vang lên giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân mưa ngọt của Mạnh Tầm: "Sửa một ít là được.”

Từ Tiểu Mi nói: "Đừng sửa nữa, mua cái máy cũ khác đi.”

“Cái này cũng là máy cũ mà.”Đó là chiếc máy cô mua với giá bảy trăm tệ sau khi tốt nghiệp cấp ba, bằng tiền làm thêm kiếm được. Mạnh Tầm cũng không giấu chuyện mình nghèo, thản nhiên nói: "Loại máy cũ tốt hơn thì đắt quá.”

Mà loại rẻ thì cũng giống cái cô đang dùng, cứ hay phải sửa suốt.

Nhìn qua cũng đoán được hoàn cảnh nhà cô rất khó khăn.

Từ Tiểu Mi đứng dậy, đi tới cạnh bàn của Mạnh Tầm, tựa hông vào mép bàn, ánh mắt nhìn về phía cô bạn đang cúi đầu cẩn thận vặn ốc.

Tính đến giờ khai giảng cũng được gần hai tuần, khi ở chung hai người cũng đã hiểu sơ tính cách nhau.

Từ Tiểu Mi có thể hiểu được đại khái rằng Mạnh Tầm là người khá cứng đầu. Không như vẻ ngoài hiền lành, ngoan ngoãn của cô.

Nhưng dù là vậy…

Mỗi lần nhìn Mạnh Tầm, Từ Tiểu Mi đều bị rung động trước vẻ đẹp của cô.

Không phải kiểu đẹp diễm lệ quyến rũ, mà là vẻ đẹp nhẹ nhàng như mầm non lớn lên giữa núi đồi sông nước, thanh nhã dịu dàng.

Cô mặc một chiếc áo thun trắng đã bạc màu, phối với quần bò ống rộng màu xanh nhạt, để lộ vòng eo thon gọn. Mái tóc dài đến vai, đen nhánh, nửa rũ trên vai gầy, nửa thả lơi xuống lưng.

Vẻ đẹp đến vô cùng mà không cần tô vẽ, chỉ cần đơn giản, mộc mạc cũng chẳng thể giấu đi khí chất của cô.

Ánh nắng ngoài trời vừa khéo chiếu vào, rơi lên hàng mi dài như cánh quạ của cô, ánh sáng lấp lánh khiến đôi mắt cô càng thêm long lanh. Ngũ quan tinh xảo nhỏ nhắn, làn da trắng không tì vết, thậm chí không thấy lỗ chân lông nào dù chưa trang điểm.

Từ Tiểu Mi khuyên: "Mua cái xịn hơn đi, ít ra cũng không bị sập nguồn liên tục.”

Đương nhiên Mạnh Tầm hiểu lý do này, vì sau này còn cần dùng máy nhiều.

Vừa sửa máy, cô vừa nói: "Dùng tạm đã. Tớ đang tìm việc làm thêm, đợi tiết kiệm đủ tiền rồi đổi.”

Từ Tiểu Mi nói: "Tớ cũng đang tìm nè, nếu có việc nào phù hợp thì kéo cậu theo luôn.”

Rồi cô ấy lại nói thêm: "Nếu cậu có việc phù hợp, cũng gọi tớ đi chung nhé.”

Học phí và các khoản khác ở Đại học A đắt hơn các trường khác, cộng thêm tiền ký túc và sinh hoạt, là một khoản không nhỏ. Trừ khi nhà có điều kiện, còn không thì ai cũng tranh thủ thời gian đi làm thêm.

Mạnh Tầm gật đầu, nhẹ nhàng đáp “được.”

Khi cô đặt tua-vít xuống, lật lại laptop và khởi động thành công, câu chuyện cũng khép lại tại đó.

Nhưng không ngờ, đến tối Từ Tiểu Mi đã mang một tin vui đến.

Khi Mạnh Tầm vừa tổng kết xong bài vở trong tuần, chuẩn bị đi rửa mặt và đi ngủ, thì Từ Tiểu Mi đang nằm trên giường bất ngờ ngồi bật dậy, cầm điện thoại nói với cô: "Có một công việc làm thêm kiếm được tiền nhanh mà còn nhiều nữa, cậu có muốn đi không?”

Kiếm được tiền nhanh lại còn nhiều nữa á? Mạnh Tầm không biết đó là gì, nhưng việc nào kiếm tiền nhanh thì thường là phạm pháp.

Thấy Mạnh Tầm nghiêm túc khuyên mình đừng đi lạc đường, Từ Tiểu Mi chỉ cảm thấy cô quá dễ thương, bật cười “phụt” một tiếng, rồi đưa màn hình điện thoại ra trước mặt Mạnh Tầm: "Là cái này nè.”

...............

Từ nhỏ, Mạnh Tầm đã được bà ngoại và mẹ dạy dỗ rất nghiêm khắc. Đối với cô, bài bạc, trai gái là những thói hư tật xấu trong từ điển. Vì vậy khi bước chân vào casino “Uy Thế”, cô vẫn thấy như mơ hồ, không tin nổi. Bởi cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ dính dáng đến những thứ liên quan đến cờ bạc.

Nhưng lại nhớ đến lời Từ Tiểu Mi nói tối qua: “Uy Thế thì sao chứ, chỉ là một sòng bạc thôi mà, sợ gì? Hơn nữa, bọn mình chỉ đi làm thêm giao rượu thôi, có điều là giao trong mấy khu VIP, chỗ khách cá cược lớn ấy. Khách thắng sẽ cho tiền boa, vui lên là boa nhiều lắm luôn. Biết đâu một đêm tiền boa đủ để cậu mua một cái máy Mac mới rồi.”

Mạnh Tầm nghĩ kỹ lại cũng thấy có lý — máy tính thì hỏng, thì mình còn lo được gì nhiều nữa chứ.

Trước khi từng bước đặt chân vào Uy Thế, những gì cô biết về nơi đó, nào là xa hoa, tráng lệ, đáng sợ đến mức có thể khiến người ta trở thành tỷ phú hoặc mất hết tất cả trong một đêm, chỉ toàn qua lời kể từ người khác. Nhưng khi thực sự bước vào trong, trái tim cô bị chấn động tận sâu thẳm.

Dùng bốn chữ “xa hoa trụy lạc” để miêu tả Uy Thế, e là cũng chưa bằng một phần vạn.

Dù chỉ là làm thêm, bên Uy Thế vẫn phát đồng phục thống nhất cho tất cả. Áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy vest đen dài đến gối. Khi bước ra từ phòng thay đồ, rất nhiều người làm thêm khác đều nhìn về phía Mạnh Tầm, ngay cả quản lý cũng nhướng mày, không giấu nổi sự tán thưởng: "Đẹp đến mức muốn nổ máy quay luôn.”

Mạnh Tầm không hiểu lắm, chỉ thấy quản lý đang nhìn mình thì nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại.

Quản lý thu hồi ánh nhìn, vỗ tay, từ trên cao nhìn xuống đám sinh viên làm thêm, nói bằng tiếng Quảng: "Dù các cô chỉ làm bán thời gian, nhưng có một số quy tắc vẫn phải nói rõ. Đặc biệt tối nay có một vị khách quý cực kỳ quan trọng…”

Ánh mắt quản lý mang theo sự khinh thường rõ rệt, nhưng có lẽ vì sắp phải tiếp đón người đặc biệt đó nên ông ta miễn cưỡng nói chuyện với họ vài câu.

Cái kiểu đánh giá từ trên xuống dưới, cái cách hất cằm lên nói chuyện… đều toát ra vài phần coi thường.

Mạnh Tầm nghe không hiểu tiếng Quảng Đông. Mấy đoạn hội thoại đơn giản cô cũng chỉ nhặt nhạnh được vài từ nhờ hồi xưa từng xem phim Phong Vân Ma Cao.

“Đêm nay cậu ba nhà họ Lan sẽ đến Uy Thế.”

Từ Tiểu Mi là người Giang Môn, quê cô ấy cũng nói tiếng Quảng, nên cô ấy đang phiên dịch cho Mạnh Tầm: "Quản lý dặn lứa mới vào như tụi mình phải để ý kỹ, cẩn thận phục vụ cho nhân vật lớn đó.”

Từ Tiểu Mi nói rất hăng, Mạnh Tầm cũng thuận miệng hỏi: "Nhân vật lớn á? Cỡ nào mới gọi là lớn?”

Từ Tiểu Mi sửng sốt: "Thật luôn đó hả? Cậu học ở Đại học A rồi mà không biết nhà họ Lan à?!”

Nhìn bộ dạng nhu mì, chỉ biết học tập chăm chỉ của Mạnh Tầm là Từ Tiểu Mi biết cô thật sự không biết gì, nên nghiêm túc giảng giải: "Muốn sống ở Hương Sơn Áo, thì phải biết vị thế của nhà họ Lan ở đây là thế nào.”

Từ Tiểu Mi kể, nhà họ Lan có cơ nghiệp tổ tiên gây dựng từ đời đầu ở Hương Sơn, sản nghiệp phủ khắp nơi, ngay cả Uy Thế cũng có cổ phần của họ. Mà đó còn là phần nhỏ.

Toàn bộ các tòa nhà cao tầng, từng tấc đất ở Hương Sơn Áo — hầu như đâu đâu cũng có tài sản của nhà họ Lan.

Vì tổ tiên nhà Lan từng dốc toàn lực cho sự phát triển của vùng này.

Ngành nghề mà họ đầu tư đến nay vẫn còn là một ẩn số.

“Nói cách khác, nếu không phải hôm nay đi làm thêm ở đây, có khi cả đời cậu cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy thiếu gia nhà họ Lan ngoài đời thật đâu.”

Từ Tiểu Mi vừa nói vừa tự làm bản thân kích động, nắm lấy tay Mạnh Tầm, hạ giọng đầy phấn khích: "Có thể không cần tiền boa tối nay, nhưng thiếu gia nhà họ Lan thì nhất định phải thấy cho bằng được!”

Lúc ấy Mạnh Tầm chỉ nghĩ: chắc cũng chỉ là một công tử nhà giàu thôi, không đến mức như Từ Tiểu Mi nói quá lên. Nhưng cho đến khi cô bê rượu vang đỏ, champagne và cả nước lọc đựng trong ly cao chân đi đi lại lại trong sòng bạc để phục vụ khách thì…....

Trong đám đông ồn ào, thi thoảng vẫn nghe được vài tiếng bàn tán. Cô còn thấy những quản lý mặc vest, đeo tai nghe không ngừng đi qua đi lại trong sảnh, liên tục đối thoại, xác nhận, kiểm tra từng chi tiết nhỏ.

Thậm chí họ còn tính toán chính xác cả độ cao của đài phun nước ở cổng lúc xe của thiếu gia nhà họ Lan đến.

— Chỉ vì quản lý nói: "Thiếu gia rất coi trọng chuyện ‘chân đặt vào nơi nước sinh tài’, ý là gió sinh nước, nước sinh tiền. Đài phun phải phun cao, càng cao càng tốt, nước đại diện cho tiền tài, thấy nước là thấy lộc, đừng làm hỏng tâm trạng thiếu gia. Phải cử người đứng gác cách cổng một mét, xe tới là báo ngay.”

Trong bộ đàm, họ còn truyền lệnh liên tục, dặn dò từng việc nhỏ một cách kỹ lưỡng.

Từ Tiểu Mi đứng bên cạnh nghe mà chỉ biết lắc đầu cảm thán: "Thấy chưa? Người ta mà đạt đến trình độ này mới gọi là thật sự đẳng cấp. Ở Hương Sơn Áo, ngay cả đèn tín hiệu giao thông cũng đổi đèn xanh trước cho thiếu gia nhà họ Lan, chỉ để đảm bảo anh ấy đi thông suốt không bị cản trở. Nhìn đám quản lý của Uy Thế ấy, ngày thường ai cũng kiêu ngạo, bây giờ vì thiếu gia mà cuống hết cả lên.”

Mạnh Tầm nghe xong chỉ âm thầm cảm thán trong lòng.

Có người giơ tay ra hiệu, Mạnh Tầm biết là muốn gọi nước nên vội bước tới. Không hẳn vì cô siêng năng, mà sau hai ba tiếng đi lại, cô đã kiếm được không ít tiền boa. Có người vui vẻ, tiện tay bỏ luôn tiền mặt vào khay cô bưng.

Lúc này, bên ngoài đang ồn ào bỗng dưng im bặt. Quản lý mặc vest đen đứng thành hàng ngay ngắn hai bên cửa, người mở cửa xe lại chính là giám đốc điều hành toàn bộ Uy Thế. Ông ta khom người, tay giữ lấy cửa xe, cung kính đón tiếp vị khách quý mà họ đã đợi cả đêm.

Mạnh Tầm lại thấy có người giơ tay, trong khi các sinh viên làm thêm khác đều dõi mắt về phía cổng, cô xoay người đi đến chỗ người giơ tay, cẩn thận hỏi: "Ngài muốn uống gì ạ?”

Không ngờ người kia giơ tay không phải để gọi nước mà đang mải mê đánh bài, còn không quên hóng chuyện: "Bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Mạnh Tầm dù biết đối phương không cần nước cũng không thể không đáp, cô mỉm cười nhẹ nhàng: "Nghe nói là thiếu gia nhà họ Lan tới.”

Chỉ thấy người kia run tay làm bộ bài trên tay khẽ rung lên, buông ra một tiếng: "Thật hả.” Cứ như nghe được chuyện hiếm có trong thiên hạ: "Tôi đúng là nở mày nở mặt rồi, đời này còn có thể tận mắt thấy thiếu gia nhà họ Lan.”

Người đến đây để đánh cược tại khu lớn như thế này đều là phú quý quyền thế, ít nhất cũng là người có tài sản hàng chục triệu, vậy mà cũng cảm thấy được gặp thiếu gia nhà họ Lan là việc hiếm có khó tìm.

Đến lúc này, Mạnh Tầm mới cảm thấy — người này đúng là một nhân vật lớn thật.

Cô theo ánh mắt của ông chú lúc nãy mà nhìn sang. Trong đám đông đông nghịt, khoảng cách lại khá xa, người thì nhiều, nên không nhìn rõ được khuôn mặt, chỉ lờ mờ cảm nhận được khí chất của người đó vô cùng mạnh mẽ. Không giống như những người khác đang căng thẳng cung kính nghênh đón, anh lại ung dung tùy ý, áo vest khoác hờ trên vai rộng, một tay đút túi quần, bước chân dài vững vàng, dù tùy tiện nhưng khí chất vẫn toát ra vẻ cao quý, lạnh lùng, đầy cấm dục.

Mọi người vây quanh đón anh như các vì sao vây quanh trăng sáng, dẫn anh ngồi xuống khu ghế dành riêng cho khách quý. Người chia bài cho anh, theo lời Từ Tiểu Mi, là người phụ nữ đẹp nhất ở đây, vóc dáng cũng chuẩn nhất.

Từ Tiểu Mi kéo Mạnh Tầm đến tìm một vị trí tốt, muốn nhìn rõ khuôn mặt người ấy.

Nhưng vì bảo vệ quá nhiều, các cô cũng không dám nhìn lộ liễu — dù sao cũng chỉ là nhân viên làm thêm nhưng trong cả hội trường này, ai mà chẳng giống các cô, ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía khu ghế VIP.

Từ Tiểu Mi đang chờ lúc nữ chia bài phát xong, lùi ra một chút thì từ chỗ họ đứng sẽ có thể nhìn thấy rõ mặt vị khách quý kia.

Nhưng đúng lúc đó, Mạnh Tầm bị ai đó khẽ chạm nhẹ vào lưng. Cô quay đầu lại, thì thấy là ông chú lúc nãy gọi cô lại hỏi chuyện. Ông ta rất thoải mái nói: "Nhường chỗ một chút nhé?” Nói rồi, nhét vào eo cô một tờ 1000 tệ.

Thiếu gia nhà họ Lan là cái gì chứ? Nhìn thấy thì đã sao? Có gì mà to tát đâu? Chẳng lẽ sẽ giúp mình tăng thêm kinh nghiệm sống chắc?

Mạnh Tầm chẳng bận tâm anh là ai, dứt khoát nhận lấy 1000 tệ rồi nhường chỗ.

Cô quay đầu lại nhìn về phía xa, thì đã không còn thấy rõ mặt người kia nữa.

Nhưng những người khác thì lại nhìn rất rõ.

Lan Trạc Phong ngồi trên ghế sofa da đen, hai chân bắt chéo đầy quý khí, môi mỏng ngậm một quân bài, dáng vẻ tùy ý phóng khoáng, như ngọc say núi sụp. Thế nhưng từ trong sự lười biếng ấy lại toát ra khí chất nho nhã quý tộc. Dù là hành động nào, dù có mỏi mệt, lười biếng, cũng vẫn toát lên vẻ đẹp như ngọc như vàng.

Đôi mắt sâu dài hơi híp nhìn đối thủ phía bên kia, hai ngón tay thon dài kẹp lấy quân bài, đặt nhẹ xuống mặt bàn rồi lật ra ba con K. Ngón tay ấn lên mặt bàn, thần sắc thản nhiên, giọng nói không hề khách sáo: "Tôi không có ý muốn chứng minh điều gì, nhưng thật sự là anh đánh bài rất tệ."

Đã không thể nghe thấy rõ tiếng của người đó lắm, mà Mạnh Tầm lại còn chẳng nghe hiểu tiếng Quảng.

May mà Từ Tiểu Mi phấn khích lặp lại câu đó: "Anh ấy nói, ‘Tôi không có ý muốn chứng minh điều gì, nhưng thật sự là anh đánh bài rất tệ'."

“Có phải ngầu chết đi được không? Đẹp trai không chịu nổi luôn không!”

Ngầu chỗ nào? Đẹp trai ở đâu?

Mạnh Tầm chỉ thấy anh ngạo mạn, kiêu căng, mắt cao hơn đầu — đó là ấn tượng đầu tiên của cô về anh.

“Đúng là đồ kiêu ngạo.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

Từ Tiểu Mi tranh thủ lúc quản lý chưa đến đã kéo cô chạy vội đi. Cô ấy bước nhanh, vừa đi vừa giả vờ rất bận rộn, nhưng cúi đầu nói nhỏ với Mạnh Tầm: "Người ta có tư cách để kiêu ngạo đấy. Cậu không biết đâu, nhà họ Lan có ba thiếu gia, người đến hôm nay là cậu thứ ba.”

“Anh ấy nổi tiếng ở Hương Sơn lắm, ai cũng gọi là cậu ba.”

“Sao cậu biết được anh ấy là người con trai thứ ba?”

“Gì mà ‘người con trai thứ ba’, cậu đừng gọi kiểu đấy — phải là cậu ba!”

Từ Tiểu Mi nói lệch chủ đề, rồi lại gượng gạo kéo về: "Tớ chắc chắn là đã tìm kiếm kỹ trên Baidu rồi đấy nhé. Mà nói thật, ngoài đời người nhà họ Lan còn đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa. Cậu thấy có đẹp trai không?”

Mạnh Tầm cong mắt mỉm cười, khoác tay cô ấy đáp: "Tớ đâu có nhìn thấy.”

Nói rồi, cô lấy ra năm trăm tệ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Từ Tiểu Mi: "Nhưng chỗ ngồi đó giúp tớ kiếm được một nghìn tiền boa, chia cậu năm trăm.”

Kiếm được năm trăm, lại còn được ngắm trai đẹp, Từ Tiểu Mi vui còn không hết, làm gì có lòng tốt để truy hỏi vì sao Mạnh Tầm lúc nãy lại không nhìn.

Mạnh Tầm cầm khay, chuẩn bị đi phục vụ rượu tiếp.

Không ngờ, vị quản lý lúc trước từng khen cô bằng tiếng Quảng lại chủ động tìm đến: "Cuối cùng cũng tìm được cô rồi.”

Mạnh Tầm gọi quản lý bằng tiếng phổ thông.

Cô dùng tiếng phổ thông, quản lý cũng biết cô không hiểu tiếng Quảng Đông.

Quản lý nói bằng tiếng phổ thông vụng về: “Cô lên tầng trên thay rượu trong phòng tổng thống đi.”

“Tôi á?” Mạnh Tầm chỉ vào mình, từ trước khi đến, Từ Tiểu Mi đã giải thích cho cô rằng, nếu thiếu người, nhân viên làm thêm cũng sẽ cần phải lên phòng thay rượu. Chỉ là cô không ngờ mình lại được chọn, nghe nói tiền boa rất nhiều, nhìn tình hình mà lấy.

Quản lý bảo trợ lý dẫn cô đi thang máy lên tầng trên.

Trong lúc đi thang máy, trợ lý chỉ đạo: “Cốc đựng whisky phải để trong tủ lạnh làm lạnh nửa tiếng, sau đó mới dùng một viên đá lớn bỏ vào cốc. Lên đến nơi cô chỉ cần nghe lệnh là được.”

Trợ lý thấy Mạnh Tầm nghe lời, một lúc không hiểu Mạnh Tầm có biết người cần phục vụ là ai không, nên liền hỏi: “Cô không tò mò người ở phòng trên là ai à?”

“Không tò mò.” Cô trả lời rất tự nhiên.

Cô chỉ lên đổi rượu, cần gì phải tò mò chủ nhân là ai?

Trợ lý ám chỉ nói: “Người ở trên đều là người giàu có, hầu hết mọi người đều tìm hiểu trước khách hàng là ai, để biết khách thích gì.”

Mạnh Tầm im lặng ba giây, vô cảm nói: “Tôi quan tâm anh ta thích gì để làm gì.”

Cô chỉ lên thay rượu, tiện thể kiếm thêm tiền boa thôi.

Trợ lý: “…”

Mạnh Tầm không ngốc, cô biết người ở đây đều là người giàu có, không phải là những người cô có thể trêu chọc, vì vậy cô không để tâm.

Cô sẽ làm những việc mình phải làm, nhưng sẽ không cố tình đi tìm hiểu gì.

Làm quá thì sẽ không tốt.

Cô bước qua hành lang vàng son lộng lẫy, mở cửa căn phòng, cảnh tượng trước mắt là một căn phòng như cung điện, lộng lẫy chói mắt.

Bên trong là phòng khách và giường được phân cách, giống như một ngôi nhà nhỏ.

Mạnh Tầm không có tâm trạng để ngắm nhìn, cô chỉ muốn nhanh chóng khử trùng cốc, rồi đặt vào trong tủ lạnh, mở điện thoại hẹn giờ, cô cài đặt nửa tiếng. Trong thời gian này, cô phải thay rượu xong, và phải căn giờ chính xác khi lấy cốc ra, vì vậy cô không thể rời đi.

Khi rảnh rỗi, cô vô tình nhìn về phía cửa sổ lớn, ngoài kia là những tòa nhà cao tầng, sự giàu có làm say lòng người.

Xa xa là tòa nhà cao của New Lisboa, dường như muốn xuyên qua mây, bầu trời đêm và ánh sáng rực rỡ hòa vào làm một, đây là đỉnh cao mà nhiều người trong đời không thể với tới.

Điện thoại của cô đột nhiên vang lên, Mạnh Tầm nhìn xuống và thấy là cuộc gọi video từ mẹ.

Cô nhìn vào phần hẹn giờ, còn hai mươi lăm phút, cô không muốn để mẹ lo lắng, nên nhanh chóng rời xa cảnh đêm huyền ảo ngoài cửa sổ, bước vào phòng ngủ trong, tìm một bức tường có vẻ không quá sang trọng làm nền.

Bà ngoại vừa mới qua đời vì tai nạn, mẹ cô đau lòng, lại chỉ có mình cô là con gái, tất nhiên quan tâm sẽ nhiều hơn người khác. Vì vậy trong cuộc gọi, mẹ nói gì, cô đều dịu dàng đáp lại.

Cuộc trò chuyện chẳng qua chỉ là những lời dặn dò, Mạnh Tầm ngoan ngoãn trả lời, tay cầm thẻ sinh viên của mình lật qua lật lại, cảm thấy thật buồn chán.

“Tiền đủ xài không ạ… chuyện của bà ngoại giải quyết thế nào rồi?”

“Con biết rồi, con sẽ không cắt xén tiền ăn của mình, mẹ cũng vậy, nhớ chăm sóc bản thân.”

“Mấy hôm trước con có mua một đôi giày trên mạng, đợi đôi này hỏng rồi sẽ thay.”

“Bạn cùng phòng trong ký túc xá sắp về rồi, con không nói với mẹ nữa, để mẹ cúp máy, mai con gọi lại cho mẹ.”

Cuộc gọi vừa tắt, Mạnh Tầm bước ra khỏi phòng, đôi giày trắng đã hơi cũ của cô phát ra tiếng bước chân nhẹ trên tấm thảm cách âm mềm mại, đến mức cô không nghe thấy gì cho đến khi nhìn thấy người đàn ông đứng trước bàn ăn, tim cô lỡ nhịp.

Người đàn ông này vào lúc nào vậy?

Dường như có cảm giác, anh quay sang nhìn cô một cái.

Lọn tóc dài của anh được chải tùy tiện ra phía sau, vài sợi rủ xuống, đôi mắt hẹp và sâu của anh thoáng liếc nhìn, mang theo vẻ đẹp tự nhiên, thanh tao.

Mỗi cử động của anh đều toát lên vẻ đẹp quý phái, như một cây tùng bách vươn mình, khí phách như long phượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play