Chương 3 – Mưa Gió Gặp Lại Người Xưa


 

Cơn mưa chiều ở Nam Thành rơi bất chợt, quất thẳng vào mặt người đi đường như một lời nhắc: trên đời, có những thứ đến nhanh đến mức chẳng ai kịp chuẩn bị.

Lâm Khuê đứng nép dưới mái hiên một tòa nhà cũ, túi hồ sơ ép chặt trong tay. Cô vừa ký hợp đồng thuê mặt bằng cho cửa hàng đầu tiên—bước khởi đầu trong kế hoạch làm giàu ở kiếp này. Mặt bằng không mới, nhưng nằm ở giao điểm của ba tuyến đường lớn, lại sát khu văn phòng—đủ để gom lượng khách ban đầu.

Gió tạt nghiêng, nước bắn tung tóe lên mắt cá chân. Cô rút điện thoại ra gọi xe thì bất ngờ, một tiếng rít phanh xé gió vang lên.

Một bóng đen lao thẳng tới—tên cướp giật nhắm đúng chiếc túi cô đang cầm.

– Cẩn thận!

Một bàn tay mạnh mẽ kéo phắt cô về phía sau. Tên cướp giật hụt, tay loạng choạng mất đà, chiếc xe phóng vọt qua khúc cua và biến mất trong mưa. Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì đã ngã vào một lồng ngực cứng như tường đá.

Người đàn ông thả tay cô ra, ánh mắt lạnh nhạt quét một vòng:

– Giữa trời mưa, lại cầm theo túi đựng giấy tờ kiểu đó… Muốn mời cướp à?

Giọng nói thấp, trầm, có chút bất mãn mà cũng có chút quen thuộc.

Cô nhíu mày, theo phản xạ lùi nửa bước. Nhìn kỹ lại, là một người đàn ông trẻ, cao lớn, áo sơ mi trắng dính mưa gần nửa người. Khuôn mặt góc cạnh, sống mũi thẳng, ánh mắt sâu như đáy giếng. Một loại khí chất khiến người ta tự nhiên sinh cảm giác không dám coi thường.

– Tôi… cảm ơn.

– Không cần. Nhưng nếu không muốn mất đồ, thì lần sau đi đâu nhớ nhìn đường.

Anh liếc qua chiếc túi rồi định quay lưng rời đi, nhưng cô chợt gọi lại:

– Anh tên gì?

Người kia dừng lại, khẽ ngoảnh đầu:

– Duy Hạo.

Hai chữ thốt ra khiến tim cô đập lệch một nhịp. Dường như… từng nghe qua ở đâu rồi?

Anh không nhìn cô thêm lần nào nữa, cứ thế bước đi dưới cơn mưa xối xả. Dáng người thẳng tắp, sống lưng như thanh kiếm giấu trong vỏ.

Lâm Khuê đứng im, bàn tay vô thức siết chặt quai túi.

Cái tên đó, cùng gương mặt ấy… chẳng phải là người từng học chung đại học năm nào sao?

Chẳng phải người từng đứng phía sau hội trường, lặng lẽ nhìn cô trao thư tỏ tình cho Trịnh Quang?

Một nụ cười chua chát thoáng hiện nơi khóe môi.

Nam Thành rất lớn. Nhưng nghiệp duyên đúng lúc đến, thì có trốn cũng chẳng trốn được.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play