Chương 2 – Dứt áo ra đi, không quay đầu
 

Một tuần sau khi xuất viện, Lâm Khuê âm thầm rời khỏi nhà họ Trịnh.

Không có hành lý, không nước mắt, không lời tạm biệt.

Chỉ một vali kéo nhỏ, một bản sao giấy ly hôn đã ký sẵn, và ánh mắt lạnh hơn gió cuối thu.

Trịnh Quang vắng nhà. Hắn nghĩ cô sẽ ngoan ngoãn chờ đợi hắn “dỗ dành”, như những lần cãi vã trước. Hắn không biết—đứa đàn bà từng si mê hắn đến độ ngu ngốc, đã không còn tồn tại nữa.

Cô thuê một căn hộ cũ kỹ trong khu chung cư ngoại thành—xa khỏi tầm kiểm soát, xa khỏi ánh mắt soi mói của nhà họ Trịnh. Mỗi ngày thức dậy, cô tự pha một tách cà phê đắng ngắt, tự nhắc mình: “Mày không còn gì để mất nữa.”

Trước khi cưới, cô từng là giám đốc sáng tạo của một công ty thiết kế. Sau khi về làm dâu nhà họ Trịnh, cô nghỉ việc, toàn tâm toàn ý làm “vợ hiền dâu thảo”. Đổi lại, là ba năm bị chồng lừa dối, nhà chồng khinh thường.

Giờ thì đủ rồi.


 

Cuối tuần, cô đến gặp luật sư riêng—một người bạn cũ thời đại học, cũng là người duy nhất cô còn tin tưởng.

– Cậu chắc chắn muốn ly hôn ngay bây giờ à? – Người bạn hỏi.

– Càng sớm càng tốt. Tớ cần cắt đứt trước khi anh ta phản công.

– Tài sản đứng tên Trịnh Quang hết đấy.

– Không sao. Tớ sẽ tự làm lại từ đầu.

Người bạn thở dài. Cô cười nhạt:

– Tớ từng ngu đến mức nghĩ, chỉ cần yêu đủ nhiều, người ta sẽ vì mình mà thay đổi. Nhưng thật ra… lòng dạ con người, chỉ thay đổi khi họ sợ mất đi thứ có giá trị. Mà tớ, chưa bao giờ có giá trị trong mắt Trịnh Quang.


 Trên đường về, cô ghé một quán cà phê quen nằm ở góc phố cũ. Nơi mà sáu năm trước, cô từng từ chối một người đàn ông – lịch lãm, trầm lặng, luôn âm thầm quan tâm cô.

Cô bước vào, gọi ly Americano không đường như thói quen, rồi tìm một bàn gần cửa sổ.

Đang cúi đầu kiểm tra email công việc, cô bất giác cảm nhận được một ánh mắt. Ngẩng lên — đúng lúc đó, cánh cửa quán mở ra.

Người đàn ông mặc áo sơ mi tối màu, dáng cao, gương mặt sắc lạnh, ánh mắt dừng lại nơi cô trong thoáng chốc.

Cô sững người. Mãi đến khi người đó gật nhẹ rồi lặng lẽ bước vào khu vực VIP, cô mới hoàn hồn.

Duy Hạo.

Cô không ngờ mình sẽ gặp lại anh — người từng trao cho cô một tình cảm âm thầm mà tha thiết nhất thời đại học.

Nhưng cô không đứng dậy. Cũng không gọi anh.

Chỉ là… lòng bỗng nhiên nổi sóng.
 

“Đừng rung động nữa, Lâm Khuê. Mày có quá nhiều thứ để làm hơn là yêu đương.”

Cô siết chặt quai túi, dứt khoát quay đi.


 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play