Chương 1 – Tỉnh lại trước lúc chết
Lâm Khuê tỉnh dậy trong mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ, ánh nắng buổi sớm rọi qua rèm cửa bệnh viện, lạnh và nhức nhối như nhát dao xuyên qua lòng ngực.
Cô nhìn trân trân lên trần nhà trắng toát, nhịp tim rối loạn. Ngón tay cử động chậm chạp, run rẩy sờ lên bụng mình—trống rỗng.
Đứa bé… không còn.
Trái tim như bị bóp nghẹt. Nhưng điều khiến cô hoảng loạn không phải nỗi đau thể xác, mà là ký ức đang vỡ tung trong đầu:
Cô… đã chết. Bị chính chồng mình tông xe trong đêm mưa. Đứa con trong bụng vừa biết máy đã không giữ được. Còn hắn—Trịnh Quang, người đàn ông cô từng yêu đến ngu dại—ôm tình nhân chạy đến sân bay vài giờ sau đó, cùng đứa con riêng hắn giấu suốt ba năm.
Một giấc mộng dài? Không. Là một cái chết thật sự.
Nhưng bây giờ cô sống lại. Trước khi tai nạn xảy ra một năm.
Định mệnh cho cô cơ hội thứ hai. Cô sẽ không phí phạm.
Chiều cùng ngày, Trịnh Quang bước vào phòng bệnh, tay cầm bó hoa huệ trắng. Ánh mắt hắn lấp lánh lo lắng giả tạo:
– Khuê, em tỉnh rồi! Bác sĩ nói em may mắn lắm. Anh sợ đến phát điên.
Lâm Khuê nhìn hắn, ánh mắt dửng dưng. Trong ký ức, gương mặt này từng khiến cô tin rằng cả đời chỉ cần bám vào một người là đủ. Nhưng giờ… thứ cô nhìn thấy chỉ là một cái mặt nạ.
Cô không nói gì. Chỉ lẳng lặng quay mặt đi.
Trịnh Quang tưởng cô giận vì đau đớn, liền dịu giọng:
– Em nghỉ ngơi đi. Chuyện công ty anh đã thu xếp ổn. Vài hôm nữa anh đón em về nhà nhé.
Lâm Khuê nhắm mắt, giọng thản nhiên:
– Tôi muốn ly hôn.
Không một dấu hiệu báo trước.
Trịnh Quang như bị tạt nước lạnh giữa mùa đông. Hắn bật dậy:
– Em nói cái gì?
– Tôi muốn ly hôn. Chúng ta sớm muộn gì cũng kết thúc, chi bằng dứt khoát từ bây giờ. Đỡ tốn thời gian giả vờ.
– Em điên rồi à? Em vừa sảy thai, em biết mình đang nói gì không?
– Rất rõ. – Cô mở mắt, ánh nhìn sắc như lưỡi dao – Tôi mệt rồi, Trịnh Quang. Mệt với cái thứ “hôn nhân” mà tôi là con ngốc duy nhất tin nó còn tồn tại.
Hắn siết chặt bó hoa, giọng gằn xuống:
– Là ai tiêm vào đầu em mấy thứ này?
– Là anh. Từng ngày, từng tháng… anh dạy tôi cách nhìn thấu anh đấy thôi.
Cô cười nhạt, quay mặt vào trong, dứt khoát hơn cả dao mổ.
Trịnh Quang tức đến xanh mặt nhưng không thể làm gì trong bệnh viện.
Lâm Khuê biết—từ giây phút này, trò chơi mới thật sự bắt đầu.
Chỉ khác là lần này…
Kẻ bị săn sẽ không còn là cô.