Chương 4 – Mồi Lửa Đầu Tiên


 

Buổi sáng ở Nam Thành lặng lẽ mà căng như mặt nước trước cơn giông.

Lâm Khuê ngồi trong phòng họp của một tòa nhà thuê tạm, phía sau là bảng tên công ty mới vừa được dán lên mấy hôm trước: Tập đoàn Truyền thông Sáng Tạo K—nghe oách vậy chứ vốn chỉ có mình cô, một trợ lý thuê theo giờ và hai chiếc laptop cũ.

Nhưng ánh mắt cô không hề nao núng.

Dự án quảng bá chuỗi cửa hàng sinh thái của tập đoàn thực phẩm Thanh Nguyên là cơ hội mở đường. Họ đăng tuyển đơn vị truyền thông vừa sáng tạo vừa tiết kiệm ngân sách, và Lâm Khuê liền nắm bắt.

Kế hoạch của cô được đánh giá cao trong vòng sơ tuyển. Cô được mời đến buổi thuyết trình kín giữa ba công ty được chọn.

Vừa bước vào phòng họp lớn, ánh mắt cô chạm ngay vào người đàn ông ngồi ghế chủ tọa—người hôm trước vừa cứu cô dưới trời mưa.

Duy Hạo.

Anh mặc sơ mi đen, áo vest khoác hờ, ánh mắt thản nhiên lướt qua cô một cái. Không ngạc nhiên, không chào hỏi, càng không nhắc chuyện cũ.

Khuê mím môi. Cô cũng không cần anh giúp nhớ lại. Người ta đã quên, cô cần gì níu.

Buổi thuyết trình bắt đầu. Lâm Khuê là người thứ hai trình bày. Cô đứng dậy, bình tĩnh lướt qua từng slide. Giọng nói rõ ràng, ánh mắt dứt khoát. Cô không hô hào sáo rỗng, chỉ tập trung vào cách kể chuyện thương hiệu, dựa trên hành vi tiêu dùng và cảm xúc khách hàng.

Khi cô kết thúc, căn phòng im lặng vài giây.

Một giám đốc cấp dưới khẽ gật đầu:

– Ý tưởng tốt. Nhưng ngân sách thấp quá, liệu có đủ đội ngũ thực hiện không?

Cô trả lời thẳng:

– Tôi không có đội ngũ đông, nhưng tôi có cam kết cá nhân. Nếu cần, tôi sẽ trực tiếp sản xuất nội dung, giám sát quay dựng. Thay vì đầu tư vào hình thức, tôi chọn đúng trọng tâm.

Mọi người nhìn nhau. Phía cuối bàn, Duy Hạo đặt bút xuống, giọng trầm thấp vang lên:

– Cô từng làm ở đâu trước khi mở công ty?

– Tôi từng là giám đốc sáng tạo tại công ty truyền thông KIM, sau đó nghỉ vì lý do cá nhân.

– Lý do cá nhân là gì?

Không khí trong phòng chợt chùng xuống. Trợ lý của ban tổ chức toan ngăn lại thì Duy Hạo đã ngả người ra ghế:

– Tôi chỉ hỏi để đánh giá độ ổn định. Công ty tôi không tuyển nhà thầu mang theo rủi ro cá nhân.

Lâm Khuê nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh:

– Lý do cá nhân là… tôi từng bị phản bội, mất niềm tin, mất tất cả. Nhưng cũng nhờ vậy tôi học được cách tự đứng lên, và không bao giờ lùi bước khi đã chọn đường đi.

Duy Hạo không nói gì thêm. Nhưng trong đáy mắt anh, có một tia sáng mơ hồ thoáng qua.

Buổi họp kết thúc. Ai nấy rời đi, riêng cô thu dọn đồ đạc chậm rãi. Khi cô bước ra hành lang, một giọng nói vang lên sau lưng:

– Đừng nghĩ tôi thiên vị cô vì chuyện lần trước. Tôi không quen xử sự cảm tính.

Cô quay lại, nhìn anh bình thản:

– Vậy thì tốt. Tôi cũng không cần ai thương hại.

Anh khẽ nhếch môi:

– Nhưng nếu cô thắng được dự án này, tôi muốn ký hợp đồng đích danh với cô, không qua trung gian.

– Vì sao?

– Vì tôi muốn tận mắt xem… một người từng “mất tất cả”, sẽ làm nên điều gì.

Dứt lời, Duy Hạo rời đi, bước chân vang dội trên hành lang trống. Lâm Khuê đứng im tại chỗ, cảm giác như có tia lửa vừa quét qua lòng mình.

Đúng là, mồi lửa đầu tiên… đã cháy rồi.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play