Chân Hề hiện đang giữ đạo hiếu, theo lời Thanh Nhi nói, kỳ hiếu phải kéo dài đến tháng bảy sang năm, cho nên trước đó nàng không cần lo lắng đến chuyện hôn sự. Dĩ nhiên nàng cũng không cho rằng mình có thể sống nổi qua được kỳ hiếu.

Bởi vậy chỉ cần không làm chuyện ngu ngốc, an tĩnh mà ở lại Phong Hòa Viện, không dây dưa thị phi thì ít nhất cũng có thể sống yên ổn qua được một đoạn thời gian nữa.

Người trong viện càng nhiều, thị phi càng nhiều. Suy nghĩ một lát, Chân Hề mỉm cười ôn hòa: 

"Đinh ma ma, viện của ta cũng không có bao nhiêu việc, Thanh Nhi - một người đã đủ xoay xở rồi, thật sự không cần thêm người nữa, tránh lãng phí.”

Đinh ma ma nghe vậy trong lòng âm thầm bĩu môi, đúng là tiểu hộ dân gian, lòng dạ nhỏ nhen, không biết hưởng phúc là gì. Nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên nụ cười:

“Biểu tiểu thư nói sao thế được? Phu nhân đau lòng người còn không kịp, nếu người không chọn ra được hai nha hoàn, đến lúc đó phu nhân trách tội xuống, chỉ sợ nô tỳ sẽ bị mắng vì làm việc qua loa, không hết lòng hết dạ!”

Giọng nói vừa khéo vừa ngọt nhưng lại mềm cứng ép buộc.

Chân Hề ngậm cười nói:

“Làm sao dám phụ tâm ý của Đinh ma ma. Ý tốt này, ta đều ghi tạc trong lòng. Nếu như thế… ta chọn nàng đi.”

Nàng chọn một tiểu nha đầu có vẻ thành thật, tuổi chừng mười ba mười bốn, dung mạo không có gì nổi bật.

Đinh ma ma liếc nhìn một cái liền cười tươi:

“Biểu tiểu thư chọn ngươi, đó là phúc phận của ngươi, còn không mau lại đây? Ngươi tên gì?”

Chân Hề mỉm cười nhìn tiểu nha đầu bước lên, trong lòng thầm nghĩ - ngay cả tên của người mình dẫn tới cũng không biết, Đinh ma ma còn dám nói tận tâm tận lực, chỉ sợ bản thân bà ta cũng chỉ là một người không mấy được coi trọng bên cạnh Hầu phu nhân. Cũng may nàng không phải nguyên chủ nên không cảm thấy bị thất lễ, thậm chí còn thấy Hầu phu nhân đối với một người không cùng quan hệ huyết thống như nàng đã đủ khách sáo rồi.

Tiểu nha đầu cúi đầu đáp: "Nô tỳ tên Hương Thảo.”

Chân Hề hỏi: "Hương Thảo, ngươi có bằng lòng ở lại không?”

Hương Thảo nhỏ giọng đáp: "Nô tỳ nguyện ý.”

Chân Hề liền quay sang nói với Đinh ma ma:

“Ta sẽ giữ lại nha đầu này. Đa tạ Đinh ma ma đã phí tâm.”

Đinh ma ma thấy nhiệm vụ đã xong, tâm trạng rất tốt, cười nói:

“Nên làm nên làm. Vậy nô tỳ không quấy rầy biểu tiểu thư nghỉ ngơi nữa.”

Chân Hề đáp lễ: "Đinh ma ma đi thong thả.”

Đinh ma ma mang theo mấy nha đầu còn lại, lúc này đã thở phào nhẹ nhõm, rời đi. Mạnh Chiêu Hi cũng nói thêm vài câu, thấy Chân Hề có vẻ mệt mỏi nên cũng cáo từ rời đi.

Chân Hề dặn Thanh Nhi sắp xếp chỗ ở cho Hương Thảo, còn mình thì trở về phòng nằm nghỉ.

Tối hôm đó, nhờ thời tiết ban ngày đầy nắng, mấy ngày âm u trước đó cuối cùng cũng qua, bầu trời rải đầy sao.

Vì đã ngủ trưa nên tinh thần Chân Hề rất tốt. Nàng nằm trên ghế dài trong viện, đắp một chiếc chăn mỏng, yên tĩnh ngắm sao trời.

Bầu trời đêm ở đây không khác gì ở địa cầu. Phía trên đầu nàng là chòm sao Phi Mã hình tứ giác, không xa là chòm sao Tiên Nữ, nhờ đó nàng dễ dàng xác định được Bắc Cực tinh. Dù xuyên thư nhưng nhìn từ các chòm sao thì nơi này vẫn là địa cầu.

Sáng hôm sau, trời vẫn đẹp. Chân Hề đã nghỉ ngơi đủ, sáng sớm liền thức dậy. Bước ra khỏi phòng đã thấy Hương Thảo đang quét sân. Vừa thấy nàng, Hương Thảo lập tức dừng tay, cúi đầu khẽ gọi: "Biểu tiểu thư.”

Chân Hề mỉm cười gật đầu: "Vất vả rồi.”

Hương Thảo vội nói: "Đó là việc nô tỳ nên làm.”

Chân Hề chỉ thuận miệng nói vậy, thấy đối phương phản ứng như thế cũng không nói thêm. Nàng đứng trong sân một lúc, chợt nhớ ra điều gì, bèn gọi: "Hương Thảo, lại đây một chút, ta có chuyện muốn hỏi.”

Hương Thảo vội buông chổi, bước nhanh tới trước mặt Chân Hề: "Biểu tiểu thư cứ nói.”

Chân Hề dịu giọng:

“Không có chuyện gì lớn, ngươi đừng khẩn trương. Ta chỉ muốn biết, Hầu phủ rộng lớn như vậy, rốt cuộc có những nơi nào? Tuy ta không thích ra ngoài nhưng thi thoảng cũng muốn đi dạo giải sầu, nếu hiểu rõ nơi chốn thì sẽ tránh được việc va chạm với người không nên va chạm.”

Hương Thảo nghĩ một lúc rồi trả lời:

“Hầu phủ có Đông uyển, Tây uyển, Bắc viện, Nam viện và một ngoại viện. Hầu gia và phu nhân ở Nam viện, Đại phòng ở Đông uyển, Nhị phòng ở Tây uyển. Biểu tiểu thư đang ở Bắc viện. Ngoài ra… nô tỳ cũng không rõ ràng lắm.”

Không phải không rõ ràng mà là không tiện nói, Chân Hề hiểu điều này. Bàn chuyện thị phi sau lưng chủ nhân là điều cấm kỵ, nàng cũng không miễn cưỡng.

Hầu phủ lấy hồ làm trung tâm. Nói là “hồ” nhưng thực chất chỉ là một cái ao nhỏ được người đào. Các khu vực trong phủ phân bố quanh tâm hồ, còn ngoại viện nằm lệch hẳn về phía Nam, chủ yếu dùng để tiếp khách quý.

Chỗ nàng ở - Phong Hòa Viện nằm gần tâm hồ, cũng tiện để nàng ra ngoài đi dạo giải sầu, vì vậy nàng không có gì oán thán.

Vừa hỏi xong, Thanh Nhi đã trở lại, mang theo hộp đựng đồ ăn.

Phong Hòa Viện không có bếp riêng, mỗi bữa đều phải đến bếp lớn lấy cơm canh, ngay cả nước cũng phải đi lấy bên ngoài. Trong viện chỉ có một lò than nhỏ để đun nước và nấu vài món đơn giản. Nhưng với Chân Hề, sau những ngày gian khổ ở ký túc xá thời đại học, cuộc sống như vậy đã quá dễ chịu rồi.

Cơm nước dọn lên bàn, Chân Hề gọi Thanh Nhi và Hương Thảo cùng ăn. Hai người từ chối, nàng cũng không ép, chỉ dặn họ ăn thức ăn để riêng, ăn lâu một chút cũng được. Ăn xong nàng định ra bờ hồ ngồi một lát.

Lúc này Mạnh Hoài An - người thân thể vốn suy yếu, sáng nay ra ngoài, tinh thần có vẻ rất tốt, sắc mặt hồng nhuận.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play