“Mấy ngày trước ta nghe nói biểu muội nhập phủ, chỉ tiếc khi ấy muội bị bệnh, không tiện đến thăm. Nay đã đỡ hơn chưa?” Mạnh Hoài Bân hồi thần, ngữ khí ôn hòa.
Gã sai vặt theo sau hắn thoáng ngẩng đầu kinh ngạc, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, không dám biểu lộ gì.
Chân Hề đành phải khẽ đáp: “Tạ nhị biểu ca quan tâm, ta đã khá hơn nhiều, đang định đi thỉnh an tổ mẫu.”
Vốn nàng muốn âm thầm lui về nghỉ ngơi, khi nào người trong phủ nhớ đến mới miễn cưỡng xuất hiện. Nhưng nay đã bị hỏi đến, nàng cũng không thể không tỏ ra biết lễ.
Mạnh Hoài Bân cười nhẹ: “Vừa hay ta cũng định đến gặp tổ mẫu. Biểu muội còn chưa quen thuộc hầu phủ, không bằng cùng đi?”
Chân Hề trong lòng hơi chùng xuống.
Theo cốt truyện, Hầu phu nhân vốn không ưa gì nàng – một biểu tiểu thư không danh không phận, càng không muốn nàng tiếp cận các tôn tử yêu quý của bà. Nếu nàng và Mạnh Hoài Bân cùng đi, chỉ sợ sẽ để lại ấn tượng không tốt ngay từ đầu. Hiện tại thân thể này không biết còn duy trì được bao lâu, nàng chỉ mong mấy ngày còn lại được thanh tĩnh, không dây dưa vào phiền toái.
“Đa tạ nhị biểu ca, chỉ là ta còn phải thay xiêm y, không dám làm phiền biểu ca đợi. Mời nhị biểu ca cứ đi trước.”
Giọng nàng nhàn nhạt, mắt cụp xuống, mang theo một tầng xa cách khéo léo.
Mạnh Hoài Bân im lặng chốc lát, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu: “Vậy được, ta đi trước.”
Hắn lướt qua nàng, đi về hướng Nam viên của tổ mẫu. Nhưng chỉ đi được mấy bước, hắn đột nhiên dừng chân quay đầu lại. Chỉ thấy thân ảnh nhỏ bé của nàng đã lùi xa, chưa đến chớp mắt đã khuất sau núi giả, chẳng còn thấy đâu.
Hắn thu hồi ánh nhìn, liếc gã sai vặt bên cạnh. Gã sai vặt cả người cứng đờ cúi đầu không dám thở mạnh.
Chân Hề vừa trở lại Phong Hòa Viện, lập tức cảm thấy thân thể như kiệt sức, đầu váng mắt hoa. Cắn răng gắng gượng mấy bước, cuối cùng chân mềm nhũn mà ngã xuống giường.
Thanh Nhi thấy sắc mặt nàng trắng bệch thì lo lắng, nhưng nghĩ tới cái "túi da" trước mặt không rõ là người hay quỷ, lại chẳng dám tiến đến quá gần.
Chân Hề mơ mơ hồ hồ thiếp đi, thẳng đến khi Thanh Nhi nhẹ giọng gọi bên tai: “Biểu tiểu thư, người của Hầu phu nhân tới.”
Chân Hề mở mắt, ngây người một chút mới chậm rãi ngồi dậy, chỉnh lại xiêm y cho ngay ngắn rồi đi ra ngoài.
Ngoài viện đã chờ sẵn một đoàn người, đứng hai bên chia thành hai hàng. Bên trái là một ma ma dung mạo hiền từ dẫn theo bốn, năm nha đầu còn trẻ. Bên phải là ba người, đứng đầu là một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, dung nhan như phù dung trong nước, khí chất đoan trang.
Thấy Chân Hề từ trong phòng ốm yếu đi ra, thiếu nữ kia lập tức bước lên đón, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Biểu tỷ vẫn ổn chứ? Trước kia nghe nói biểu tỷ bị bệnh, ta cũng không tiện đến quấy rầy. Nay biểu tỷ đã đến phủ vài ngày mà chưa từng gặp mặt. Tiểu muội tên Chiêu Hi, biểu tỷ cứ gọi ta Chiêu Hi là được.”
Chân Hề nghe tên liền hơi rũ mắt đánh giá Mạnh Chiêu Hi – nữ chính nguyên tác, muội muội ruột của Mạnh Hoài Bân. Không chỉ diện mạo có vài phần tương tự mà khí chất cũng cùng một kiểu: đoan trang, ôn nhu, thiên chi kiều nữ.
“Đa tạ Chiêu Hi biểu muội ghé thăm.” Chân Hề mỉm cười yếu ớt, “Là thân thể ta không biết cố gắng, bằng không sớm nên đến thỉnh an tổ mẫu, cũng chẳng đến mức hôm nay mới có duyên gặp Chiêu Hi biểu muội”
Mạnh Chiêu Hi nghe vậy trong lòng hơi kinh ngạc. Vốn tưởng vị biểu tỷ dáng vẻ yếu đuối này sẽ là kiểu nữ tử u buồn khó gần, ai ngờ lời lẽ vừa đúng mực, nhã nhặn lại không phô trương, càng chẳng thấy chút nào kiểu cách. Nụ cười trên mặt nàng vì vậy cũng thêm phần chân thành.
Lúc này, ma ma dẫn đầu liền bước tới, cười nói: “Biểu tiểu thư, nô tỳ là người Hầu phu nhân phái đến, họ Đinh, ngài có thể theo đại tiểu thư gọi là Đinh ma ma. Lúc biểu tiểu thư nhập phủ không may nhiễm bệnh, lão phu nhân cũng không tiện tới thăm. Nay nghe nói biểu tiểu thư đã khỏe hơn, đặc biệt phân phó nô tỳ đưa vài nha hoàn đến để biểu tiểu thư chọn người hầu hạ. Phu nhân nói, biểu tiểu thư là khách quý trong phủ, có gì cần dùng cứ việc phân phó, không cần câu nệ lễ nghi.”
Ánh mắt Chân Hề quét một vòng qua nhóm nha hoàn Đinh ma ma mang tới, so với hai nha hoàn đứng sau lưng Mạnh Chiêu Hi thì rõ ràng kém hơn một bậc, chỉ là bộ mặt trưng ra mà thôi.
Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng cảm tạ: “Đa tạ tổ mẫu có lòng. Không biết hiện giờ tổ mẫu có tiện hay không? Ta muốn đích thân đến cảm tạ.”
Đinh ma ma cười tươi như hoa: “Phu nhân thương biểu tiểu thư thân thể còn yếu, cố ý dặn dò không cần khách sáo. Những chuyện thỉnh an hay vấn an đều miễn cả, chỉ cần biểu tiểu thư dưỡng bệnh cho tốt là quan trọng nhất.”
Chân Hề gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ ý Hầu phu nhân – “đừng đến trước mặt ta, ngoan ngoãn yên lặng là được, ngươi muốn gì ta đều cho, chỉ cần đừng xuất hiện.”
Đối với Chân Hề mà nói, cầu còn không được.