Chân Hề hơi mỉm cười, khẽ gọi Thanh Nhi, sai nàng đổi nước ấm rồi tự tay pha trà dâng lên Du Đào.
Du Đào tự nhiên không làm ra vẻ cố ý động tay làm đổ nước trà, cũng chẳng mượn cớ trách mắng Chân Hề bất kính. Lúc Thanh Nhi tiến vào thay trà, bà đã thu liễm cảm xúc, nhấp một ngụm rồi nhàn nhạt gật đầu: “Trà tốt.”
Chân Hề tiếp lời: “Đúng vậy, Hoài An có vật gì tốt, đều sẽ đem đến cho ta.”
Du Đào thiếu chút nữa phun cả ngụm trà ra ngoài. Nha đầu này thế mà lại mượn chính lời bà từng nói để đổ trở lại lên người bà.
Du Đào vốn là tiểu thư khuê các trăm dặm mới gặp một, từ nhỏ sống trong nhung lụa, đến khi về làm mệnh phụ quốc công phủ, cũng nơi nơi được người cung kính. Thế nhưng hơn mười năm nơi biên ải đã hoàn toàn thay đổi bà. Ở nơi ấy không có hạ nhân sai sử, chuyện gì cũng phải tự tay làm, lại thường ngày phải lo cho sự an nguy của Cù Diễm nơi tiền tuyến, tóc đen cũng dần có sợi bạc.
Sau này Cù Diễm dần dần kiến công lập nghiệp, cuộc sống bà mới dần khá hơn, có người hầu kẻ hạ. Nhưng con người nơi biên cảnh thô lỗ, bà không thể không thay đổi tính khí nhu nhược thuở trước, mới có thể trấn giữ được bọn hạ nhân khôn ngoan xảo trá. Trở về kinh sống trong yên ấm nhiều năm, vật chất dẫu đủ đầy nhưng cái cốt khí cứng cỏi hun đúc nơi biên thùy kia đã khắc sâu vào tính tình bà, vượt xa thời còn trẻ.
Bà từng có khuê mật nhìn không ra bà là ai, còn bà thì đã sớm tiếp nhận sự thay đổi ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT