Hai người mỗi người cầm một xấp giấy ghi chú, đứng trước bảng gỗ.
Thời Cẩn vừa nói vừa viết lên giấy ghi chú: “Anh nghĩ trong giai đoạn chuẩn bị Tổ Ấm Thú Cưng, chúng ta có thể mở livestream để tương tác với các blogger về thú cưng, tăng thêm sự chú ý.”
An Lâm: “Chúng ta còn có thể quay vlog về quá trình trang trí và bày biện cửa hàng, kiểu thật chill ấy.”
Thời Cẩn: “Thêm vào đó, chúng ta sẽ tách riêng khu vực ký gửi cho chó mèo, sử dụng vật liệu cách âm.”
An Lâm: “Ngoài ra, làm các loại phòng riêng biệt cho từng con nữa. Những chú chó hướng nội hoặc bị bệnh ngoài da có thể được cách ly.”
Hai người thảo luận một hồi, bảng gỗ đã được phủ kín giấy ghi chú.
Thời Cẩn: “Hay đến cửa hàng khảo sát thử, tiện thể ăn trưa luôn?”
An Lâm: “Được thôi, đi đi đi.”
Thời Cẩn: “Để anh hỏi mẹ, lấy chìa khóa đã.”
An Lâm: “OK, để em cho chó ăn trước.”
Thời Cẩn: “Ôi trời, anh kích động quá, quên mất chó chưa ăn.”
“Ba ơi, con đói bụng rồi.”
“Ba, con muốn ăn thịt khô.”
Thời Cẩn: “Đi tìm chú An của các con đi, ba bận việc rồi.”
An Lâm: “Các con lại đây, để chú cho ăn nào.”
Thời Cẩn gọi điện cho Thời Nguyệt, nói rằng mình muốn mở cửa hàng thú cưng với An Lâm, tự làm chủ và theo đuổi đam mê của bản thân, vừa nói cậu vừa siết chặt nắm tay. Thời Nguyệt ở đầu dây bên kia cũng siết chặt nắm tay cổ vũ cậu. Hai người đồng lòng, bà trực tiếp mang chìa khóa đến cửa hàng và còn giúp hai người lo thủ tục đăng ký kinh doanh.
Thời Cẩn: “Đi thôi, chị Nguyệt đã mang chìa khóa đến cửa hàng rồi. Chúng ta qua đó, tiện thể ăn trưa luôn.”
An Lâm ngồi lên chiếc xe máy điện nhỏ của mình. Quán trà không cách nhà quá xa, nhưng lại nằm khá xa nhà mẹ của Thời Cẩn. Nên hai người dừng xe ở ngay trước cửa.
Quán trà mang phong cách tối giản, với cửa kính, cửa gỗ, đơn giản mà đẹp mắt. Hai người ghé sát vào cửa kính để nhìn vào bên trong.
An Lâm: “Em thấy không cần phải sửa chữa nhiều nữa đâu. Chỉ cần thay đổi bố cục một chút, thêm vài vách ngăn là ổn.”
Thời Cẩn: “Ừ, nhưng còn một chuyện rất, rất quan trọng nữa.”
An Lâm: “Chuyện gì thế?”
Thời Cẩn quay đầu lại chỉ: “Em nhìn đi.”
Bệnh viện thú cưng Thư Hữu.
An Lâm: “Trời đất, tiện lợi quá đi mất. Đối diện là bệnh viện thú cưng. Sau này chúng ta nhận cứu giúp chó hoang thì có thể đưa chúng thẳng sang đó.”
Thời Cẩn: “Hề hề hề, mà hay nữa là họ chỉ chữa bệnh, sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh dịch vụ tắm gội và làm đẹp của chúng ta. Bác sĩ ở đó cũng rất giỏi, trước đây Đôn Đôn được chữa trị ở đó đấy.”
An Lâm: “Ha ha, đúng là thuận tiện mọi bề!”
Thời Cẩn: “Đi thôi, đi ăn nào, ăn lẩu cay hay gà kho?”
An Lâm: “Lẩu cay đi, ở trường em ăn gà kho nhiều đến mức suýt biến thành cáo luôn rồi.”
Thời Cẩn khoác vai cậu, cùng đi đến quán lẩu cay bên cạnh. Vừa bước vào cửa, hai người thấy ông chủ quán đang đuổi theo một chú chó.
“Đến ăn lẩu cay hả, tự lấy tô mà chọn nhé.”
Hai người lấy tô và nhanh tay chọn đồ, một tô lớn chỉ chưa đến ba mươi.
Thời Cẩn: “Rẻ thật đó, mà còn thơm nữa.”
An Lâm: “Đúng vậy, rẻ quá. Bây giờ lẩu cay ngoài kia, mỗi lần chọn đồ toàn bốn năm mươi. Nhiều thế này mà chỉ hơn hai mươi thôi.”
“Ra ngoài sân ngồi đi, ngoài sân mát lắm.”
Ông chủ vừa đuổi theo chó vừa mở cửa sân cho hai người.
“Hai người ăn đi, lẩu cay ba chú nấu ngon lắm đó.”
Thời Cẩn nhìn chú chó nhỏ lông vàng dưới chân, thân hình tròn trĩnh, cái đuôi ngắn cũn vẫy mạnh đến mức muốn bay.
Ông chủ thấy họ nhìn chú chó, tưởng họ không thích: “Chó này không rụng lông đâu, chú vừa tắm cho nó rồi, còn tiêm cả vắc-xin nữa.”
Thời Cẩn: “Không phải, con chỉ muốn vuốt ve nó thôi.”
An Lâm: “Đáng yêu thật đó! Nó mấy tháng rồi?”
“Được bốn tháng, chú nhặt nó ngoài cổng nhà đấy.”
Thời Cẩn: “Tên nó là gì?”
“Khoai Tây.”
“Em tên Khoai Tây!”
Thời Cẩn: “Chú ơi, chúng con sắp mở tiệm thú cưng ở kế bên. Sau này cho Khoai Tây qua chỗ chúng con chơi nha. Con cũng mang chó nhà con qua nữa.”
“Được chứ! Sau này tắm cho nó cũng tiện hơn. Giới trẻ bây giờ giỏi giang thật. Thôi chú đi làm đây, hai con cứ ăn đi.”
Thời Cẩn: “Khoai Tây, tên này hợp thật đó.”
An Lâm: “Đúng vậy, mà lẩu cay ở đây ngon thật. Nước dùng thơm quá.”
“Đúng vậy, nước hầm từ xương heo cả đêm đó.”
Thời Cẩn: “Tuyệt quá. Sau này tụi mình không cần ăn đồ chế biến sẵn hay đặt đồ ăn ngoài nữa.”
An Lâm: “Em đi lấy nước. Anh uống không?”
“Em đi lấy cho, em chạy nhanh lắm!”
Còn chưa nói xong, Khoai Tây đã lao ra ngoài trong tiếng gọi của ông chủ, nó tha về một chai nước.
An Lâm cầm lấy: “Khoai Tây thông minh thật!”
Nghe thấy có người khen mình, Khoai Tây lập tức ngồi thẳng, phồng ngực lên, cái đuôi ngắn vẫy như cánh quạt trực thăng.
Thời Cẩn: “Chú ơi, sao chú cứ căng thẳng mãi thế?”
Chu Lực: “Khách đến ăn, chú sợ họ không thích, nên đành nhốt nó vào trong phòng, nó cứ kêu mãi nghe tội nghiệp lắm. Lúc nào ít khách, chú mới thả nó ra ngoài đi dạo.”
An Lâm: “Hay chú cho nó làm nhân viên nhỏ của quán đi! Dán một cái áp phích ngay cửa, nhân viên đặc biệt – Khoai Tây.”
Chu Lực kéo ghế ra ngồi: “Mấy đứa trẻ bây giờ thông minh thật! Nói chú nghe với, phải làm thế nào đây?”
An Lâm: “Chú chụp một tấm ảnh của Khoai Tây, mặc cho nó một bộ quần áo nhỏ, rồi làm một cái áp phích lớn dán lên kính của quán. Ý tưởng là quán có một nhân viên đặc biệt tên là Khoai Tây, có thể giúp mang nước hoặc đồ uống gì đó. Rồi chú dán giấy chứng nhận tiêm vắc-xin của Khoai Tây lên tường. Như vậy khách đến ăn sẽ biết quán có chó, ai không thích thì sẽ không ghé nữa.
Thời Cẩn: “Đúng thế, còn có thể trở thành điểm nhấn quảng bá nữa. Con có thể dạy Khoai Tây nhận biết các loại đồ uống trong quán của chú.”
An Lâm: “Mua một cái giỏ nhỏ đi, sau này để Khoai Tây ngậm giỏ mang đồ uống.”
Chu Lực: “Ý tưởng hay đấy! Để chú gọi vợ chú, bảo bà ấy mua cái giỏ nhỏ. Chắc bà ấy vẫn đang đi chợ. Đúng là thông minh quá! Bữa này chú mời hai đứa nhé.”
Thời Cẩn: “Chú ơi, lúc con dạy Khoai Tây, có thể livestream được không? Cũng tiện quảng cáo quán của chú nữa.”
Chu Lực: “Không sao cả! Sau này hai đứa ghé ăn, chú giảm giá cho.”
An Lâm: “Cảm ơn chú!”
Chu Lực lại vội vàng đi gọi điện thoại.
An Lâm: “Chú đó vội vàng thật đấy. Mà anh biết huấn luyện chó từ lúc nào thế?”
Thời Cẩn suy nghĩ một chút: “Anh biểu diễn cho em xem nhé.”
“Khoai Tây, em có thấy anh này đẹp không?”
Khoai Tây: “Đẹp, đẹp lắm! Mắt của anh ấy giống Tiểu Bạch, rất dễ thương.”
“Tiểu Bạch là ai?”
“Là bạn thân của em, sống ở cửa tiệm phía trước.”
Thời Cẩn nhớ đến chú Bichon nhỏ ở trước cửa tiệm cắt tóc đối diện, đôi mắt nó long lanh như hạt nho đen, quả thật rất giống.
Thời Cẩn: “Khoai Tây nói em trông rất đẹp, mắt giống như bạn nó là chú Bichon ở tiệm cắt tóc đối diện.”
An Lâm như hóa đá: “Anh mở hack rồi!”
Thời Cẩn: “Anh bị ngất, sau khi tỉnh lại thì có thể nghe được. Bí mật nhé.”
An Lâm: “Đương nhiên rồi, chuyện này thật sự chấn động tam giới luôn. Chị Nguyệt biết chưa?”
Thời Cẩn: “Đừng nói với bà ấy. Cái miệng hay buôn chuyện của bà ấy mà biết thì cả thế giới đều biết.”
An Lâm: “Được, yên tâm đi, miệng em kín lắm. Hay em cũng thử ngất một cái xem sao nhỉ?”
Thời Cẩn: “Đừng mơ, em bị ngất vì hạ đường huyết vẫn chưa đủ à?”
Đợi Thời Nguyệt mang chìa khóa đến, hai người lập tức thuê người dọn dẹp, di chuyển tất cả đồ nội thất có thể sử dụng ra sân. An Lâm ở lại trông coi quán trà, còn Thời Cẩn qua bên cạnh để dạy Khoai Tây.
Thời Cẩn ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, Khoai Tây ngồi trước mặt cậu, trước mặt nó là một hàng đồ uống.
Thời Cẩn: “Bé Khoai Tây, từ hôm nay anh bắt đầu huấn luyện em làm nhân viên phục vụ. Sẵn sàng chưa?”
Khoai Tây: “Sẵn sàng rồi.”
Thời Cẩn hài lòng gật đầu: “Rất tốt, vậy chúng ta bắt đầu nhé.”