Trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ máy chiếu. Thời Cẩn vùi mặt vào bộ lông trắng mềm mại của chú Samoyed, thất thần xem bộ phim đang chiếu, trong đầu không ngừng tua lại những chuyện xảy ra hôm trước.
Gã tổng giám đốc béo ú, đầy dầu mỡ chỉ tay về phía cậu: “Cậu bị điên hả? Hả? Vì một con vật mà cậu để khách hàng lớn của chúng ta phải chờ đợi. Cậu không biết ai là người cho cậu cơm ăn sao? Là con vật chết tiệt đó à? Bị xe cán chết thì cứ chết đi, liên quan gì đến cậu?”
Thời Cẩn nghĩ đến chú mèo nhỏ bối rối đi lại giữa đường, nhỏ giọng phản bác: “Đó cũng là một sinh mạng mà.”
“Sinh mạng cái gì chứ! Con vật thì tính là gì? Cậu để khách hàng lớn của chúng ta phải đợi mười phút… Cậu không cần làm nữa, mang cái lòng tốt của cậu đi đi. Mau thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi đây!”
Thời Cẩn không ngoảnh đầu lại mà rời đi. Đối với loại công ty như vậy, không có cũng chẳng sao. Tối hôm đó. Trần Khoa hẹn cậu đi ăn. Với Trần Khoa, hai người có ý với nhau nhưng vẫn chưa phá vỡ lớp ngăn cách cuối cùng. Thời Cẩn từ thời niên thiếu đã biết mình không có hứng thú với con gái.
Thời Cẩn kể lại chuyện ban ngày cho Trần Khoa nghe, vốn nghĩ rằng có thể tâm sự và nhận được lời an ủi, nhưng không ngờ Trần Khoa lại nghiêm túc phê bình cậu.
“Sao cậu có thể bướng bỉnh như thế? Đúng là có lòng tốt là tốt, nhưng cũng không thể không phân biệt được việc nào quan trọng hơn thế này chứ. Chuyện này cậu thật sự quá thiếu suy nghĩ rồi.”
Thời Cẩn lập tức lạnh mặt: “Ý anh bảo là để mèo bị xe cán chết là chuyện nhỏ, còn để khách hàng đợi mười phút là chuyện lớn, đúng không?”
“Đừng có cố tình hiểu sai ý tôi có được không? Ý tôi là con mèo đó vốn chẳng liên quan gì đến cậu, nhưng khách hàng thì là của cậu. Cậu cần phải phân rõ lợi ích và hậu quả của việc này chứ.”
Thời Cẩn nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy người đàn anh từng cùng mình cho mèo hoang ăn trở nên xa lạ.
“Thôi được rồi, tôi không trách cậu nữa. Cậu vừa mất việc chắc cũng không dễ chịu gì. Ngày mai cậu hãy xin lỗi lãnh đạo và khách hàng, cố gắng xin họ tha thứ.”
Thời Cẩn hất cả cốc nước vào mặt anh ta, lạnh lùng nói: “Tha thứ cái đầu anh.”
Không màng đến tiếng la hét tức giận của người đối diện, Thời Cẩn cứ thế bỏ đi.
Cậu ôm lấy chú chó Samoyed với bộ lông dày mềm như gấu, nhẹ nhàng hỏi: “Tĩnh Hương, ba làm đúng phải không?”
“Gâu.”
Thời Cẩn vùi mặt vào bộ lông mềm mịn, nói nhỏ: “Giá như ba có thể hiểu được con đang nói gì thì tốt biết mấy.”
Sau đó, cậu ngồi dậy và xoa ba chú thú cưng một lượt, rồi đứng lên đi tắm. Cậu dự định ngâm mình thư giãn trong bồn tắm, nhưng không ngờ chân bị trượt, sau đầu đập mạnh vào thành bồn, cả người mềm nhũn và mất đi ý thức.
Mở mắt ra lần nữa, đã là hai ngày sau. Thời Cẩn nhìn lên, nhận ra đây không phải trần nhà tắm của mình. Khi các giác quan dần hồi phục, mùi thuốc sát trùng và thuốc chữa bệnh đậm đặc – mùi đặc trưng của bệnh viện – tràn ngập trong không gian.
“Ái chà, con tỉnh rồi! Cảm thấy khá hơn chưa? Còn nhớ đây là ai không? Có thể cử động được không? Có khát không, con uống được nước không? Đói không?”
Đầu Thời Cẩn ong ong: “Mẹ, đừng nói nữa, con chóng mặt lắm.”
Thời Nguyệt, người mang phong cách đáng yêu và tươi trẻ với kiểu tóc búi gọn gàng, áo thun trắng ngà phối cùng quần jean, nhìn qua chẳng ai nghĩ Thời Cẩn là con trai của bà.
Thời Cẩn nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lúc rồi hỏi: “Tại sao con lại ở đây?”
Thời Nguyệt đáp: “Con bị trượt té trong nhà tắm. Tĩnh Hương và Đôn Đôn ở trong nhà kêu lên không ngừng, ban quản lý khu gọi điện báo mẹ. Các “con gái” và “con trai” của con vừa cứu con một mạng đó!”
Thời Cẩn đầy tự hào: “Đương nhiên rồi, con nuôi chúng mà.”
“Được rồi, dậy đi, về nhà nghỉ ngơi thôi.”
Thời Cẩn: “Hả, con khỏe rồi à?”
Thời Nguyệt: “Bác sĩ nói con chỉ bị chấn động nhẹ, không đến mức ngất xỉu. Con chóng mặt là do thiếu ngủ dẫn đến suy nhược thần kinh. Con thức đêm rồi vào bệnh viện ngủ bù đấy, làm mẹ sợ chết khiếp. Mau dậy đi, mẹ bận lắm.”
Thời Cẩn: “…” Không nói được một lời (Chủ yếu là không dám nói), lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Ra khỏi bệnh viện, hai người chia tay mỗi người một ngả. Theo lời của Thời Nguyệt, bà là một nữ cường nhân, không giống như Thời Cẩn – một kẻ thất nghiệp, bà còn bận rộn lắm. Việc chuyển khoản qua thẻ ngân hàng là biểu hiện cuối cùng của tình yêu thương mẹ dành cho con.
Trên đường về nhà, Thời Cẩn không biết có phải mình tưởng tượng hay không, nhưng cậu cảm thấy đường phố hôm nay hơi ồn ào. Vừa bước vào nhà, hai “quả bom nguyên tử” và một “quả pháo” lao thẳng về phía cậu.
Thời Cẩn: “Các con ngoan của ba, hai ngày không gặp, có nhớ ba không?”
Lẽ ra phải là một màn meo meo gâu gâu náo nhiệt, nhưng mà…
“Ba ơi, ba sao vậy? Có phải ba lại khó chịu không?”
“Đôn Đôn, cậu nặng quá, chắc chắn là cậu đè lên ba rồi!”
“Ba, sao ba không ôm con?”
Thời Cẩn từ từ mở mắt, nhìn ba nhóc con trước mặt, cậu ôm chú mèo mướp béo đang cọ cọ dưới chân mình: “Bánh Bao.”
“Con đây!”
Tĩnh Hương phấn khích chạy vòng quanh: “Ba, con hiểu được ba nói gì rồi!”
“Con cũng hiểu, con cũng hiểu! Tuyệt vời quá!”
Thời Cẩn ngồi xuống ghế sofa, ba nhóc con ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt cậu.
“Vậy ra đây không phải ảo giác, ba thật sự có thể hiểu các con nói gì rồi.”
“Đúng đúng, chúng con cũng hiểu ba nói gì rồi!”
“Phải đó, phải đó!”
“Tuyệt quá! Ba ơi, con nói cho ba nghe, Đôn Đôn cứ hay ăn vụng khô gà của con!”
Thời Cẩn chỉ mất ba phút để chấp nhận việc mình có khả năng đặc biệt là hiểu được tiếng động vật nói chuyện, cậu ngửa đầu thở dài một hơi.
Tĩnh Hương nghiêng đầu thắc mắc nhìn cậu: “Ba sao vậy?”
Bánh Bao không chịu nổi, đứng lên chân cậu, vung cho cậu một cái tát: “Ba, bình tĩnh lại đi.”
Thời Cẩn ôm lấy nó, xoa nắn một hồi. Đôn Đôn chen vào: “Ba, xoa con nữa, xoa con nữa!”
Thời Cẩn không thiên vị, lần lượt xoa cả ba nhóc con.
“Đi nào, hôm nay ba sẽ nấu cơm cho các con.”
Khi có thời gian, Thời Cẩn thường tự tay làm đồ ăn cho chó mèo. Hương vị chắc chắn ngon hơn thức ăn sẵn, chỉ là hơi tốn thời gian.
Đôn Đôn phấn khích vẫy đuôi quất vào người cậu: “Tuyệt quá, tuyệt quá! Ba ơi, con muốn gặm xương lớn!”
“Con muốn ăn thịt gà, thịt gà cơ!”
“Ba, con muốn ăn canh cá!”
Thời Cẩn vung tay hào phóng: “Không thành vấn đề, hôm nay các con muốn ăn gì, ba đều làm hết!”
Cá diếc được chiên vàng hai mặt, sau đó thêm nước vào hầm nhừ. Thịt cá được nghiền nát, xương và các mảnh vụn được lọc ra, rồi để nguội trong bát trước khi cho các “nhóc” ăn.
Một con gà được chế biến theo hai cách: Một nửa không thêm bất kỳ gia vị nào, gỡ thịt và cho các chú chó và mèo ăn, phần còn lại thì thêm ớt, xào thật thơm cho mình. Hương vị quyết rũ ngây ngất.
Sau bữa tối, Thời Cẩn đi dạo nhưng thường lệ. Nhưng lần này, cậu cảm thấy háo hức lạ thường. Cậu muốn biết liệu mình chỉ có thể nghe được ba nhóc cưng của mình nói chuyện, hay có thể hiểu tất cả các loài vật.