Thời Cẩn điều chỉnh góc máy để livestream, giới thiệu từng chai nước, Khoai Tây rất thông minh, nhớ từng cái một. Số lượng người xem livestream ngày càng tăng.
[Giọng của chủ phòng… Ủa không phải tiếng chó nghe hay quá.]
[Vừa nghe giọng là biết đẹp trai rồi.]
[Nghe hay quá, nghe mà lòng rạo rực.]
[Giọng này nghe là biết là chị em rồi, dịu dàng quá.]
[Không chịu nổi nữa, đã tưởng tượng ra một đống hình ảnh rồi.]
[Cậu kia, tôi nghi ngờ cậu là người đọc sách, vì tôi cũng vậy.]
[Dạy chó mà không cần dùng thức ăn làm phần thưởng, giống dạy trẻ con vậy, giỏi quá.]
[Không không không, trẻ con không nghe lời vậy đâu.]
[Không cần gì cả, chỉ dạy thôi, thầy giáo trường nào vậy, nhà tôi có con Husky muốn đến học thử.]
[Ha ha ha, Husky, tôi đồng cảm với cậu.]
[Đồng cảm, nhà tôi cũng có Husky, cùng cảnh ngộ.]
Việc dạy dỗ diễn ra vô cùng suôn sẻ, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra một vấn đề, một số chai nước có hình dạng giống nhau, và chó không thể phân biệt được màu sắc. Vì vậy, Thời Cẩn đã lấy những chai nước không thể phân biệt được ra và tìm chỗ khác biệt trên nhãn. Thời Cẩn hỏi: “Khoai Tây, nhớ hết chưa?”
Khoai Tây đáp: “Nhớ hết rồi.”
Thời Cẩn nói: “Nào, biểu diễn cho anh xem nào.” Cậu xáo trộn thứ tự của tất cả chai nước.
Khoai Tây ngồi ngay ngắn, sẵn sàng chờ lệnh.
[Cứu tôi với, đáng yêu quá.]
[Bé con ngồi ngay ngắn quá.]
[Nó thật sự ngồi đợi kìa, thông minh quá.]
Chu Lực hỏi: “Khoai Tây, đâu là chai Sprite?”
Khoai Tây giờ chân lên và chạm vào chai Sprite.
Chu Lực nói: “Đúng rồi, đúng rồi, còn đâu là chai nước ép vị đào?”
Khoai Tây nhìn hai lần rồi kiên định giơ chân lên chạm vào chai nước ép vị đào.
Chu Lực ôm chầm lấy Khoai Tây: “Khoai Tây của ba thông minh quá, học một lần là biết ngay.”
Thời Cẩn cầm điện thoại xem bình luận.
[Trời đất, mới bao lâu chứ, chưa được một giờ mà nó đã học được cách nhận biết các loại đồ uống rồi.]
[Chó nhà tôi học bắt tay mất một tháng.]
[Chó nhà tôi học bắt tay mất ba tháng mà vẫn chưa học được.]
[Chó bản địa đúng là thông minh.]
[Chó cỏ Trung Quốc, chúng ta phải luôn tin tưởng vào sự lựa chọn kỹ lưỡng của tổ tiên.]
[Chó cỏ Trung Quốc đúng là thông minh.]
[Đơn giản vậy, chắc là diễn thôi.]
[Nếu chó mà biết diễn thì chẳng phải còn giỏi hơn sao.]
[Người phía trên… Cậu nói có lý.]
Thời Cẩn: “Bắt tay rất đơn giản, mọi người phải cho thú cưng biết mình muốn làm gì, chỉ cần làm mẫu cho nó xem. Nào Khoai Tây, lại đây.”
Khoai Tây chạy đến trước mặt cậu và ngồi xuống.
Thời Cẩn đặt tay trước mặt chú chó và nói: “Như thế này thì chó không hiểu được. Mọi người phải đặt chân của nó vào tay mình, rồi gật đầu để biểu thị là đúng. Nào Khoai Tây, làm mẫu đi, bắt tay.”
Khoai Tây đặt chân lên tay Thời Cẩn, ngẩng đầu cười lên rạng rỡ. Thời Cẩn thưởng cho nó một cái xoa đầu.
Chu Lực thấy thú vị, đứng bên cạnh và bắt tay với Khoai Tây nhiều lần, thậm chí còn biến tấu thành bắt chân.
[Chó nhà tôi nói rằng, đây chắc chắn là kịch bản.]
[Trời ơi, đây là bậc thầy huấn luyện chó gì vậy?]
[Thầy mở lớp đi.]
[Mở lớp đi.]
Thời Cẩn không lộ mặt, máy quay vẫn hướng về phía Khoai Tây đang bắt chân với Chu Lực: “Tạm thời tôi không có ý định mở lớp, nhưng tôi livestream vào buổi chiều. Nếu có vấn để gì về thú cưng ở nhà, các bạn có thể kết nối với tôi. Hôm nay livestream đến đây thôi, mọi người còn câu hỏi nào không?”
[Ngày mai mấy giờ livestream?]
[Cậu có thể kết nối để dạy chó nhà tôi bắt tay không?]
[Chó nhà tôi hay tè ra ngoài, phải làm sao?]
[Có thể dạy mèo bắt tay không?]
Thời Cẩn: “Ngày mai tôi sẽ livestream vào khoảng bốn giờ chiều. Tôi có thể kết nối dạy mèo bắt tay, nhưng thường thì mèo khá lạnh lùng, có thể nó sẽ không thèm để ý đến cậu dù đã học được.”
Sau khi trả lời xong các bình luận, Thời Cẩn tắt livestream. Lần đầu tiên livestream đã có khoảng hai mươi ngàn ngươi xem, điều này khá tốt vì trước đó cậu đã tích luỹ được một số người hâm mộ từ việc đăng tải những hoạt động hằng ngày của Tĩnh Hương.
Sau khi dạy Khoai Tây xong, Thời Cẩn quay lại quán trà. Việc dọn dẹp gần như đã hoàn tất, hai người cầm thước đo để lên kế hoạch bố trí.
An Lâm nói: “Tầng một chúng ta sẽ đặt những món đồ cần bán, lấy cửa làm trung tâm, chia làm ba phần. Một bên làm phòng tắm, ở giữa đặt sofa làm khu vực nghỉ ngơi, bên kia không cần vách ngăn, dùng kệ hàng làm vách ngăn.”
Thời Cẩn đáp: “Ừ, tầng một rộng rãi, tầng hai chúng ta sẽ làm khu vực gửi thú cưng. Các phòng ngăn của quán trà trước đây có thể tận dụng, ngăn thêm phòng lớn bên cạnh làm phòng cách ly riêng, văn phòng trên tầng cũng không cần sửa, có sẵn bàn làm việc rồi.”
An Lâm nói: “Được, bây giờ chúng ta cần lắp quầy lễ tân, vách ngăn, đặt mua tủ mèo, lồng chó. Thú cưng đến môi trường mới dễ bồn chồn, cần được cách ly một thời gian.”
Thời Cẩn: “Tủ cho mèo thì chúng ta cứ đến xưởng gỗ chọn loại gỗ rồi đặt làm riêng đi, vừa an toàn vừa tiết kiệm. Mấy món bán a nhất định phải chọn thật kỹ.”
An Lâm: “Vâng, vậy trước hết mình tìm công ty sửa chữa để làm vách ngăn, sau đó đo kích thước để đặt làm thủ cho chó mèo.”
Thời Cẩn: “Ừ, tối về xem mấy thứ mà các streamer gợi ý để chọn sản phẩm. Chọn xong thì chúng ta đem đi kiểm tra, đợi sửa xong cửa hàng rồi chạy qua các nhà máy đặt hàng.”
An Lâm: “Đi nào, đo đạc trước đã. Tầng hai còn phải thêm vật liệu cách âm nữa.”
Thời Cẩn: “Từng việc một thôi, bắt tay làm đi.”
Hai người cầm thước đo đông đo tây, ghi chép đầy số liệu và ứng dụng ghi chú, xong việc thì chia nhau hành động. An Lâm đến công ty trang trí của anh trai mình, kéo ông chủ qua làm việc cho mình.
Anh trai của An Lâm, An Trạch, học thiết kế nội thất trong trường đại học. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy cùng bạn bè mở một công ty thiết kế và thi công nội thất, làm ăn phát đạt. Tưởng em trai mình gặp chuyện quan trọng, hóa ra chỉ để làm mấy cái vách ngăn. Dùng dao mổ trâu để giết gà, thật đúng là lãng phí.
An Lâm ngay lập tức bật chiêu “mắt cún con”, đôi mắt to long lanh, khuôn mặt bầu bĩnh với chút phúng phính trẻ con, miệng chu chu đầy ủy khuất. Ai mà chịu nổi cơ chứ? Và đương nhiên, An Trạch – ông anh trai cuồng em – không thể chống lại. Anh ấy lập tức gọi điện cho nhân viên chuẩn bị mọi thứ. Ông chủ đích thân giám sát, chỉ trong hai ngày đã hoàn thành.
Bên Thời Cẩn cũng rất suôn sẻ. Cậu tìm được người thợ từng làm đồ nội thất cho ông ngoại và bà Thời. Người thợ nhận ra cậu ngay, sau khi nghe kỹ yêu cầu thì bảo rằng không có gì khó khăn.
Thời Cẩn còn đặc biệt yêu cầu làm các vách ngăn mèo rộng rãi hơn, để từng chú mèo có thể thoải mái duỗi mình. Cuộc trao đổi diễn ra suôn sẻ. Gỗ được chọn, tiền cọc đã đặt, địa chỉ giao hàng cũng ghi đầy đủ.
Thời Cẩn về nhà và sạc chiếc xe điện của mình. An Lâm thì được anh trai An Trạch đón về. Cả hai đều sống không xa “Tổ Ấm Thú Cưng”, nhưng lại ở hai hướng ngược nhau. Để thuận tiện, An Lâm cũng đi mua một chiếc xe điện nhỏ. An Trạch còn sắm cho em trai một chiếc mũ bảo hiểm tai thỏ.
Thời Cẩn tỏ ra khinh thưởng, bảo chiếc mũ đó không đẹp bằng mũ tai mèo của mình.
Về đến nhà, sau khi dắt ba con thú cưng đi dạo, cả người đều nằm bẹp xuống giường. Cậu mở điện thoại, cập nhật trang chủ Douyin của mình:
Tổ Ấm Thú Cưng, địa chỉ: Số 6 đường tụ Tài, thành phố A…
Dịch vụ gửi thú cưng, tắm rửa, làm đẹp và nhiều hơn thế nữa.
Tĩnh Hương nhảy lên giường, nằm cạnh Thời Cẩn nói: “Ba, hôm nay ba đi gặp chó con khác đúng không? Trên người ba có mùi của nó.”
Thời Cẩn: “Con đang nói đến Khoai Tây phải không? Ba và chú An của con đang mở một tiệm thú cưng. Khoai Tây là hàng xóm nhà chúng ta, sau này ba sẽ dẫn các con qua chơi với nó.”
Đôn Đôn: “Thế bọn con cũng có thể đến cửa tiệm chơi phải không?”
Thời Cẩn: “Tất nhiên rồi, các con có thể cùng ba đi làm nữa.”
Đôn Đôn: “Tuyệt quá, tuyệt quá! Có thể ở bên ba cả ngày luôn!”
Tĩnh Hương: “Hay quá, mỗi ngày đều được đi chơi!”
Thời Cẩn: “Bánh Bao, ba sẽ mua cho con một cây leo mèo thật lớn đặt trong cửa tiệm, lớn hơn cái ở nhà nữa.”
Bánh Bao dụi vào mặt Thời Cẩn: “Ba là tuyệt nhất!”
Thời Cẩn vừa vuốt mèo vừa chơi đùa cùng chó, đúng là người thắng cuộc trong đời rồi.
Thời Cẩn vỗ vỗ giường: “Nằm ngay ngắn nào.”
Tĩnh Hương và Đôn Đôn mỗi bé nằm một đầu giường, ngoan ngoãn chỉnh tề. Bánh Bao thì cuộn tròn trên chiếc gối bên cạnh. Thời Cẩn ôm trọn cả hai bên, trái ôm phải ấp, chìm vào giấc ngủ say.