Thời Cẩn cúp máy, ôm Bánh Bao vào lòng và xoa nắn. Bánh Bao là chú mèo mướp của trường đại học lúc trước của Thời Cẩn. Khi tốt nghiệp, cậu đã “lén” mang nó về nuôi, giờ đây nó đã trở thành một chú mèo béo ú, đáng yêu. 

Thời Cẩn: “Bánh Bao này, sao con người lại có thể đột nhiên tệ hại như vậy nhỉ?” 

Bánh Bao nằm gọn trong lòng cậu: “Làm gì có chuyện đột nhiên tệ hại, chỉ có ba không nhận ra thôi.” 

Thời Cẩn: “Ý con là sao? Trước đây anh ta còn cho con ăn với ba mà.” 

Bánh Bao: “Ba thử hỏi chó mèo trong trường xem, ai mà không biết anh ta là kẻ giả tạo. Anh ta cho bọn con ăn chỉ để thu hút những người như ba thôi, mà đồ ăn cũng toàn đồ hết hạn, hỏng rồi.” 

Thời Cẩn hơi ngẩn người: “Trước đây anh ta còn đưa Tiểu Bạch đi khám bệnh mà.” 

Bánh Bao: “Chân của Tiểu Bạch là do anh ta bẻ gãy đấy. Anh ta chỉ quấn băng cho Tiểu Bạch, hoàn toàn không bôi thuốc. Suýt nữa thì Tiểu Bạch bị anh ta làm cho què luôn. May mà có một chị gái tốt bụng, chị ấy còn cảm ơn cái tên xấu xa đó.” 

Thời Cẩn cảm thấy khó chịu đến mức bụng bắt đầu quặn thắt. Cậu không ngờ rằng người đàn ông dịu dàng, tốt bụng lại là kiểu người như vậy. Nghĩ đến những lần tiếp xúc trước đây, cậu chỉ muốn nôn mà thôi. Đặc biệt là khi nhớ đến việc anh ta từng muốn nhận nuôi Bánh Bao, Thời Cẩn không dám nghĩ đến việc nếu giao Bánh Bao cho anh ta nuôi, liệu Bánh Bao có còn sống nổi hay không. 

Thời Cẩn: “Kinh tởm, đồ cặn bã!” 

“Haiz, Bánh Bao này, trước khi ở trong trường, con sống thế nào vậy?” 

Bánh Bao: “Khi con sinh ra, con đã ở con phố gần khu đại học. Khu ấy có rất nhiều quán nhỏ, mặc dù thường bị người ta đuổi đi, nhưng cũng dễ kiếm ăn. Sau đó, mẹ kéo con vào trong trường, bảo con lẻn vào và ở lại đó. Ngày đầu tiên vào trường, con đã gặp ba rồi.” 

Thời Cẩn hiểu rằng, mèo mẹ đã cố gắng tìm cho Bánh Bao một nơi ổn định. Ở trường đông người qua lại, chắc chắn sẽ có người tốt cho nó ăn. Nghĩ đến điều này, cậu không khỏi cảm thấy chua xót. 

Sau đó, Thời Cẩn kéo Đôn Đôn lại, muốn nghe câu chuyện của nó. Tĩnh Hương là chú chó mà mẹ cậu mua cho cậu, được cậu nuôi từ nhỏ đến lớn. Nhưng Đôn Đôn thì khác, là chó hoang mà cậu nhặt về. Khi nhặt nó về, Đôn Đôn bị què một chân, cả người mắc bệnh ngoài da, thậm chí còn bị ký sinh trùng.

Đôn Đôn: “Con á, chỗ con sinh ra có rất nhiều, rất nhiều chó. Chính là cái nơi người ta nuôi rồi bán bọn con ấy.” 

Thời Cẩn: “Chợ chó à?” 

Đôn Đôn: “Ừm. Sau đó, người con bắt đầu ngứa, lông rụng dần và còn hơi đau. Cái người đó liền ném con ra ngoài. Hắn ta còn dùng gậy đánh con để con phải bỏ chạy. Hắn ta đánh trúng vào chân con. Con chạy mãi, không biết đi đâu. Cơ thể ngày càng đau đớn và ngứa ngáy. Những người nhìn thấy đều tránh xa con, thậm chí còn đuổi và đánh con để con đi xa họ. Nhưng cũng có người tốt bụng, họ ném cho con chút đồ ăn.” 

Mắt Thời Cẩn bắt đầu ngấn nước, cậu ôm chặt lấy Đôn Đôn. Đôn Đôn dùng cái đầu lớn của mình cọ cọ vào cậu: “Sau đó, con gặp được ba. Ba thấy con mà không bỏ chạy. Con nghĩ, ba sẽ ném cho con chút đồ ăn, nhưng ba lại đưa con đến bệnh viện, chữa bệnh cho con, đặt tên cho con, rồi còn mang con về nhà.” 

Thời Cẩn khóc không thành tiếng. Ba nhóc con cố gắng an ủi cậu. Thời Cẩn vuốt ve khuôn mặt béo ú của Đôn Đôn. Lúc nhặt nó về, nó gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, cậu đã quyết tâm khiến nó trở nên béo mập và khỏe mạnh. Vì vậy, cậu đặt tên cho nó là Đôn Đôn, và giờ đây, cậu đã thực hiện được điều đó. 

Thời Cẩn: “Các con đều là cục cưng của ba.” Ba nhóc con lập tức xúm lại quanh cậu, cọ cọ đầy thân mật. 

Khóc mệt, Thời Cẩn ôm Bánh Bao ngủ quên trên ghế sofa. Tĩnh Hương và Đôn Đôn cũng không quay lại ổ chó, mà nằm ở đầu ghế bên kia ngủ cùng. 

Sáng hôm sau, Thời Cẩn bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa. Nhìn qua lỗ mắt mèo, cậu nhận ra người đến là đàn em của mình. Khi còn học cấp ba, hai người có quan hệ rất tốt, rồi sau đó đều thi đỗ vào cùng một trường đại học. 

Thời Cẩn mở cửa: “An Lâm, vào đi! Đôi dép thỏ kia là của em đấy.” 

An Lâm với gương mặt tròn trịa, cậu ấy cười tươi lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Anh Cẩn, em nghe chị Nguyệt nói anh nghỉ việc rồi. Gặp phải kiểu sếp như vậy thì nghỉ cũng đúng thôi.” 

Thời Cẩn: “Mẹ anh lại ép em gọi là chị nữa à.” 

An Lâm: “Chị Nguyệt trẻ trung xinh đẹp mà!”

Thời Cẩn: “Năm nay em tốt nghiệp rồi, đã tìm được chỗ thực tập chưa?” 

An Lâm vùi mặt vào bụng của Đôn Đôn: “Chưa ạ, cứ sống ngày nào hay ngày đó thôi. Em không muốn đi làm đâu, em chỉ muốn vuốt ve mấy bé thú cưng lông xù mãi thôi. Tĩnh Hương, Bánh Bao, lại đây để chú ôm cái nào!” 

“Thế anh thì sao? Anh định làm gì?” 

Thời Cẩn tiến đến, xoa nựng các nhóc cùng cậu ấy: “Chưa biết nữa, anh cũng chẳng muốn làm gì. Anh cũng chỉ muốn ở bên thú cưng mãi thôi.” 

Hai người đang vuốt ve thì đồng loạt dừng tay, ngẩng đầu lên, liếc nhìn nhau rồi cùng nảy ra một ý tưởng. 

Thời Cẩn: “Em hiểu ý anh chứ?” 

An Lâm: “Hình như em hiểu rồi.” 

Cả hai hài lòng nhìn nhau, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Tĩnh Hương: “Họ đang nói gì thế nhỉ?” 

Đôn Đôn: “Không biết nữa, nhưng họ cười nhìn gian quá. A! Ba, sao đánh con?”

Thời Cẩn: “Dô.” 

An Lâm: “Dô.” 

Hai người ngồi xuống sofa, mỗi người mở một chai Sprite. 

Thời Cẩn: “Thật ra anh đã muốn mở một cửa hàng thú cưng từ lâu rồi. Mỗi lần tắm cho chó hay đưa chúng đi khám bệnh đều phải chạy rất xa.” 

An Lâm: “Em cũng đã muốn nuôi chó từ lâu, nhưng mẹ em bị dị ứng lông chó. Nếu mở cửa hàng thú cưng, em sẽ có rất nhiều bé lông xù để vuốt ve!”

“Hô hô hô hô!” 

Thời Cẩn: “Giờ chúng ta phải nghiêm túc lên kế hoạch thôi.” 

An Lâm: “Ừm!” 

Thời Cẩn: “Đầu tiên, anh có một ý tưởng về địa điểm. Lúc trước ông ngoại anh có mở một quán trà, là một căn nhà hai tầng có sân, nằm ngay mặt phố. Anh nghĩ nơi đó khá ổn.” 

An Lâm: “Được đấy! Sân có thể dọn dẹp để làm khu vực hoạt động. Hai tầng thì không gian rộng rãi, chúng ta có thể làm thêm khu vực gửi thú cưng.” 

Thời Cẩn: “Ừm, anh nghĩ chúng ta không nên bán chó, mà chỉ cung cấp dịch vụ tắm rửa, làm đẹp, bán thức ăn cho chó mèo, đồ ăn vặt, dụng cụ, và các loại đồ chơi như gậy gặm răng thôi.” 

An Lâm: “Em cũng không muốn bán chó. Nuôi rồi có tình cảm, bán đi khó chịu lắm. Chúng ta có thể nhận nuôi các chú mèo hoang, rồi tìm chủ mới cho chúng.” 

Thời Cẩn: “Đúng vậy, dùng sức mình để giúp đỡ được nhiều động vật nhỏ vô gia cư nhất có thể.” 

An Lâm: “Trùng hợp là em còn một khoản tiền tiết kiệm nhỏ, nên chúng ta không cần vay vốn.” 

Cả hai gia đình đều tương đối khá giả, không hẳn giàu có nhưng vẫn đủ sống dư dả. 

Thời Cẩn lấy ra hai tờ giấy: “Chúng ta tính toán tài sản lưu động trước, rồi đánh giá kế hoạch cho cửa hàng thú cưng.” 

An Lâm: “Hay là đặt tên trước đi?” 

Thời Cẩn: “Được. Đặt tên gì nhỉ? ‘Ngôi Nhà Vui Vẻ’ thì sao?” 

An Lâm: “Không hay lắm, phải để cái tên làm người ta biết đây là cửa hàng thú cưng. 

‘Ngôi Nhà Thú Cưng’ thì thế nào?” 

Thời Cẩn: “Quá bình thường, không kích thích được sự tò mò. Phải là một cái tên khiến người ta muốn ngó thêm vài lần.” 

An Lâm: “Thế còn ‘Tổ Ấm Thú Cưng’ thì sao?”

Thời Cẩn: “Nghe hay đấy!” 

An Lâm: “Vậy chọn tên này nhé. Sau đó chúng ta lập tài khoản để quảng bá luôn.”

Thời Cẩn vô cùng hào hứng: “Ừ ừ ừ.” 

Cậu tìm được một bảng gỗ lớn trong phòng chứ đồ, lau sạch lớp bụi, rồi dán lên đầu bảng dòng chữ: 

Kế Hoạch Khai Trương Tổ Ấm Thú Cưng!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play