Nghe tiếng mở cửa, Giang Nhược Bạch ngẩng đầu lên, ánh mắt như vô thức dõi theo người kia.
“Tuý ca…”
Thời Túy tháo kính gọng vàng xuống, đưa tay xoa nhẹ mi tâm, động tác mang theo vẻ mệt mỏi thường thấy sau một ngày dài, nhưng giọng nói vẫn chậm rãi, bình tĩnh.
“Chi Chi là do tôi nuông chiều hư rồi, nói năng đôi khi không biết giữ chừng mực. Nhưng em ấy không có ý xấu.”
“Chuyện lúc nãy, tôi thay em ấy xin lỗi cậu. Mong cậu đừng để trong lòng.”
Cách anh nói vẫn là giọng điệu quen thuộc ấy, ôn hòa, rộng lượng, luôn dễ khiến người ta rung động. Nhưng lần này, người được anh che chở lại là người khác.
Giang Nhược Bạch chỉ cảm thấy trong lòng nhoi nhói.
Rõ ràng là Thịnh Nam Tri sai. Vậy mà Thời Túy lại xem như không có chuyện gì, còn xin hắn đừng so đo… Anh thích tên tra nam kia, đến mức chấp nhận cả sự hồ đồ lẫn ngang ngược của cậu sao?
Cảm xúc dồn nén trong lồng ngực bỗng trào lên như thủy triều, đẩy lý trí ra xa, khiến Giang Nhược Bạch bất giác bật lời, giọng nói hơi run:
“Tuý ca… thật ra hắn cũng không nói sai.”
Hắn hít sâu một hơi, hàng mi khẽ run.
“Em… em thích anh.”
Ánh mắt hắn thành khẩn, hơi nước lấp lánh trong đáy mắt.
“Người bạn trai hiện tại của anh không phải là người tốt… Anh có thể cho em một cơ hội không?”
Thời Túy khẽ cau mày, ánh mắt trầm xuống một thoáng. Dường như lúc này, anh mới thật sự nhận ra điều hắn giấu kín bấy lâu.
Giang Nhược Bạch vẫn luôn cẩn thận che giấu tình cảm ấy, hoặc có lẽ anh chưa từng đặt quá nhiều chú ý vào hắn, nên mãi đến bây giờ mới nhận ra trong lòng đối phương có mình.
Nhưng với anh, Giang Nhược Bạch chỉ là một đồng nghiệp bình thường. Không hơn, không kém.
Anh mỉm cười, nhưng nụ cười đó chẳng hề mang theo chút ấm áp hay dịu dàng nào.
“Chi Chi tính khí bướng bỉnh, lại thích nói linh tinh. Cậu còn tưởng là thật à?”
“Sau này đừng nhắc lại những chuyện thế này nữa. Tôi khó khăn lắm mới dỗ em ấy nguôi giận, không muốn khiến em ấy buồn thêm lần nào nữa.”
Nói đến đây, ánh mắt Thời Túy thoáng nhu hòa, trên môi còn vương ý cười dịu dàng.
“Tôi không chịu nổi đâu.”
Giang Nhược Bạch hiểu.
Anh đang từ chối – nhẹ nhàng mà dứt khoát.
Hắn khẽ bật cười, nụ cười có chút gượng gạo.
“Vâng… Em chỉ đùa thôi. Về sau sẽ không nhắc lại nữa.”
Xoay người rời đi, nhưng chỉ vài bước, hắn lại quay đầu lại nhìn anh một lần nữa.
Lần đầu tiên hắn thấy Thời Túy tháo kính.
Không còn lớp kính che chắn ánh nhìn, đôi mắt anh sắc lạnh đến bất ngờ – không còn là dáng vẻ ôn hòa ngày thường, mà là một sự sắc sảo đầy áp lực.
Giống như một con sói ẩn mình giữa mùa đông lạnh.
__________________
Thịnh Nam Tri ngoan ngoãn ngồi trong văn phòng rộng rãi.
Thời Túy là bạn thân lâu năm của giám đốc công ty, lại còn góp vốn đầu tư từ những ngày đầu, cũng xem như là cổ đông nội bộ.
Cậu vốn nghĩ với tính cách ôn hòa kia, văn phòng chắc hẳn sẽ được trang trí ấm áp lắm, không ngờ lại là phối màu đen trắng xám tối giản đến lạ.
Trên bàn làm việc có đặt một khung ảnh.
Cậu tò mò cầm lên xem, lại phát hiện trong ảnh là… chính mình.
Có lẽ là chụp vào mấy hôm trước, lúc ấy cậu đang ngủ, sườn mặt bị gối ép ra vài vết hằn, trông hơi ngốc nghếch. Khi đó còn bị 138 trêu ghẹo mấy câu.
Thịnh Nam Tri lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, rồi mở ngăn kéo bàn. Trong đó cũng có mấy tấm ảnh nữa.
Lúc ăn cơm, lúc chơi game, lúc dắt chó nhà hàng xóm đi dạo.
Tất cả đều là ảnh chụp… của cậu.
Thịnh Nam Tri nhìn loạt ảnh kia, trong đầu vang lên tiếng hét kinh hãi:
【 Anh ta dám… chụp lén mình?! 】
138 chui ra từ góc ý thức, thong thả đáp:
【 Không phải chụp lén đâu, là tra công ngầm đồng ý đó. Trong cốt truyện gốc, nhân vật chính thụ cũng hay lén chụp ảnh tra công, mà tra công thì chẳng hề cản. Hắn không cho đối phương đụng vào mình, nhưng ít nhất cũng phải cho người ta chút kẹo ngọt. 】
Thịnh Nam Tri ngẫm nghĩ, lập tức hiểu ra.
Tên tra công này chính là coi Thời Túy như chó nuôi trong nhà, bình thường không cho ăn thịt, nhưng lâu lâu cũng phải vứt cho vài cái xương để giữ chân.
Bị 138 chen ngang một hồi, cậu cũng quên mất mình vừa định làm gì, đành cẩn thận đặt lại mấy tấm ảnh vào trong ngăn kéo.
Đúng lúc đó, Thời Túy bước vào.
Trong tay cầm theo sạc điện thoại và một chiếc gối nhỏ.
“Chi Chi, lại đây.”
Thịnh Nam Tri cắm sạc điện thoại xong, thoải mái trèo lên sofa, thở ra một hơi dài.
Thành thói quen rồi. Mấy ngày gần đây, bị Thời Túy chăm sóc chu đáo quá mức, cậu lại không thấy có gì không ổn.
Thời Túy chẳng biết từ đâu lấy ra một ly trà sữa, vừa vặn là vị khoai môn mà Thịnh Nam Tri thích nhất.
Cậu hớn hở nhận lấy, híp mắt vui vẻ uống, cả người như một chú mèo lười vừa được vuốt lông đúng chỗ.
Làm du hồn nhiều năm, cậu đã lâu lắm không được ăn uống gì cả. Mấy hôm trước vừa thử trà sữa đã lập tức tuyên bố đó là “tình yêu mới” của mình.
Chỉ tiếc, trà sữa không tốt cho sức khỏe, Thời Túy lại thích quản cậu, ngày thường chỉ có thể lén lút uống một chút.
Thịnh Nam Tri hút một ngụm to, vừa hút vừa mở điện thoại lên xem.
Vừa khởi động xong đã thấy mấy cuộc gọi nhỡ, kèm theo một tin nhắn.
“Chi Chi, đang làm gì đó?”
Cậu không trả lời.
Có lẽ người kia sợ làm phiền cậu chơi game nên cũng không nhắn thêm lần nào nữa.
Còn những cuộc gọi nhỡ đều đến từ một dãy số lạ, cậu không nhận ra, tra ký ức của tra công cũng không thấy ai phù hợp.
Thời Túy vẫn luôn để ý cậu.
Thấy cậu khựng lại, vẻ mặt có chút buồn buồn, anh liền lên tiếng:
“Chi Chi, sao vậy? Có chuyện gì à?”
Khi không cày tuyến cốt truyện, Thịnh Nam Tri thật ra hơi… sợ xã hội.
Cậu không định gọi lại.
Nếu người kia thật sự có chuyện gấp, nhất định sẽ gọi lại thôi.
Thịnh Nam Tri yên tâm thoát khỏi giao diện, lắc đầu với Thời Túy.
“Không có gì đâu.”
Cậu mở một trò chơi mới, lập tức đem chuyện này vứt ra sau đầu.
“Defeat!”
Thịnh Nam Tri tức đến mức cắn chặt chiếc gối ôm.
Lại thua rồi!
Tại sao ván nào cũng thua vậy chứ!
Vì để giữ đúng nhân vật thiết lập trong nguyên tác, Thịnh Nam Tri cả ngày đắm chìm trong game online, dần dần… thật sự nghiện luôn rồi.
“Chơi thêm ván cuối cùng nữa thôi…” Cậu lẩm bẩm.
Thời Túy khẽ nhắc nhở:
“Chi Chi, đừng chơi nữa, chúng ta phải về nhà rồi.”
Thịnh Nam Tri lúc này tâm trí đã bị cuốn sạch vào game, nửa lời cũng không nghe rõ, chỉ thuận miệng đáp:
“Chờ một chút đi… nốt ván cuối đã.”
Âm giọng hơi mềm xuống, mang theo chút nũng nịu.
Ánh mắt Thời Túy khẽ tối lại.
Chỉ những lúc thế này, Chi Chi mới ngoan ngoãn thế kia.
Mà "ván cuối" ấy kéo dài thành một giờ. Thịnh Nam Tri cứ thua hết trận này đến trận khác, cuối cùng đến cả người cũng mỏi rũ.
Vừa thấy cậu định mở ván tiếp theo, một bàn tay duỗi tới cướp lấy điện thoại của cậu, động tác dịu dàng nhưng lại không cho phép phản kháng.
“Chúng ta về nhà trước đã.”
Thịnh Nam Tri bị 138 vỗ một cái mới bừng tỉnh, sực nhớ mình còn phải tăng độ hảo cảm với tra công! Lập tức bắt đầu "diễn".
“Anh trả điện thoại cho tôi! Về thì về, chơi game thì có làm chậm chuyện anh lái xe đâu?!”
Cậu nhảy lên giành lại.
Ngày trước, Thời Túy luôn dễ dàng đồng ý với mọi yêu cầu của Thịnh Nam Tri, nhưng lần này lại kiên quyết hơn hẳn. Anh giơ điện thoại lên cao, kiên nhẫn khuyên nhủ cậu.
“Em vốn dĩ hay bị say xe, nếu cứ chơi nữa thì sẽ không thoải mái đâu. Hơn nữa, chơi điện thoại quá lâu sẽ hại mắt.”
Thịnh Nam Tri không thể nào chấp nhận được lời nói này. Trong lòng cậu, Thời Túy phải nghe theo cậu chứ, không thể nghiêm khắc như vậy được!
Giờ đây, Thời Túy rõ ràng đang thách thức uy nghiêm của một tra công!
Thịnh Nam Tri không muốn bỏ cuộc, nhưng rồi cậu phát hiện một sự thật đáng buồn — Thời Túy chẳng những cao hơn mà còn có thể dễ dàng đưa điện thoại ra ngoài tầm với của cậu!
138 đứng nhìn cảnh này, cảm thấy có gì đó không đúng.
Thời Túy cố tình giơ điện thoại lên cao, còn Thịnh Nam Tri thì nhảy lên cố giành lại. Cảnh tượng này chẳng khác gì một bé mèo nhỏ đang cố giành lấy cây đồ chơi trên tay chủ nhân, thật chẳng khác gì một câu chuyện vừa đáng yêu lại hài hước.
Hơn nữa, khóe miệng Thời Túy còn hơi nhếch lên, nụ cười đầy vẻ đắc ý, như thể anh đã thắng thế rồi.
Thịnh Nam Tri nhảy nhót mệt mỏi, cảm giác như đôi chân sắp không đứng vững, và khi cậu nghĩ mình sẽ ngã.Thì ngay lúc đó, một vòng tay vững chắc ôm lấy cậu, giữ cậu không bị ngã.
Một làn hương dịu nhẹ từ Thời Túy phả vào mũi cậu, khiến tâm trí Thịnh Nam Tri xao xuyến.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thời Túy cúi xuống. Khuôn mặt cậu lúc này đáng yêu vô cùng, mắt sáng long lanh, nhưng lúc này lại hơi ướt, mặt có chút ửng hồng như thể vừa tức giận, vừa ngượng ngùng.
Thời Túy không kiềm chế được, cổ họng anh khẽ run lên.
Khi Thịnh Nam Tri còn đang ngơ ngác nhìn anh, Thời Túy cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cậu, tràn đầy nỗi niềm đã chờ đợi bấy lâu, dịu dàng mà không vội vàng.