Thời Túy là người bỏ bàn tay ra trước.
Thịnh Nam Tri thở hồng hộc bỏ chạy về phía trước, mặt cậu đỏ bừng.
Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm với 138, “Vai chính thụ gì mà đáng ghét quá… Cậu cũng không nói trước với tôi, làm nhiệm vụ mà phải vứt cả mặt mũi thế này.”
138 cuộn mình lại thành một đám dữ liệu rối tung, chột dạ không dám hé môi.
Nó cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Rõ ràng trong cốt truyện gốc, vai chính thụ với tra công đến nắm tay còn chưa có, thế mà vừa đổi ký chủ một cái là…
Nó nghi có bug, lập tức chạy đi kiểm tra lại hệ thống dữ liệu.
Thịnh Nam Tri lải nhải một hồi cũng không thấy ai trả lời, nhịn không được quay đầu lại nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Thời Túy.
Không giống vẻ dịu dàng mà cậu từng quen, Thời Túy khẽ vuốt môi mình – vốn đang hơi ửng đỏ – đôi mắt sâu thẳm, cả người toát ra khí thế xâm lược đến mức khiến người khác dựng tóc gáy.
Thịnh Nam Tri đột nhiên thấy hơi sợ.
Vai chính thụ này công quá… Trông cứ như sắp ăn sống nuốt tươi cậu tới nơi.
“Chi chi, còn giận à?”
Chớp mắt một cái, Thời Túy lại trở về dáng vẻ dịu dàng thường thấy, gương mặt mang theo nét cẩn thận dè dặt.
Khuôn mặt vừa bị cậu tát còn hằn đỏ, tóc hơi rối, thoạt trông như kiểu trai ngoan mới bị người xấu ăn hiếp xong.
Thịnh Nam Tri nghi hoặc cái dáng nhược thụ này mới là hình tượng Thời Túy mà cậu biết, chẳng lẽ nãy giờ là tức quá nên hoa mắt?
Cậu trừng mắt lườm người đối diện, giơ tay chỉ vào mũi Thời Túy mà nạt: “Anh còn biết xấu hổ không?! Ai cho phép anh đụng vào tôi hả?!”
Thời Túy cúi đầu, giọng nhẹ: “Nhưng chúng ta bên nhau đã mấy năm, mà chưa từng hôn môi… Chi chi, em… em không thích tôi sao?”
Thích cái đầu anh á!
Tra công đây phiền muốn chết luôn rồi!
Anh còn không mau mau chạy về dính với vai chính công đi!
Trong lòng Thịnh Nam Tri điên cuồng gào thét, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ chút gì.
Cậu hiện tại là tra công.
Mà theo nhân vật thiết lập, một tra công bị nghi ngờ có tình cảm thì nhất định sẽ phủ nhận như thể sợ mất luôn cơm ăn.
Thịnh Nam Tri cực kỳ chuyên nghiệp trong vai diễn của mình, phản ứng như con mèo bị giẫm đuôi: “Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?! Tôi chẳng qua là không thích người khác tùy tiện chạm vào mình! Tôi mắc bệnh sạch sẽ anh không biết à?!”
Tra công nào cũng lấy lý do này ra ứng phó với vai chính thụ.
Thật ra hắn có sạch sẽ gì đâu, mới hai hôm trước còn moi được đôi vớ thối tra công cũ để lại dưới gầm giường.
Nói xong, cậu lại thuận miệng mắng Thời Túy vài câu, lời lẽ vẫn giữ nguyên cái kiểu ngạo nghễ, cao cao tại thượng:
“Hôm nay tôi bỏ qua cho anh là tôi lười tính toán với anh thôi.”
Đôi mắt Thời Túy sáng lấp lánh, trông cứ như chú chó lớn được chủ xoa đầu ấy.
“Chi chi, em không giận tôi nữa sao?”
Thịnh Nam Tri không tình nguyện mà “Ừ” một tiếng.
Tra công không giận – nhưng thật ra cậu tức muốn chết!
Cậu cứ tưởng rằng chỉ cần sắm vai tra công là xong, không ngờ lại còn phải chịu đựng vai chính thụ...
Nhớ lại chuyện lúc nãy bị Thời Túy hôn mà không tránh nổi, Thịnh Nam Tri cảm thấy muốn hóa đá.
Cậu không kìm được mà gõ gõ 138, 【 Cậu chắc chắn vai diễn của tôi là tra công chứ? Người ta có cơ bắp như vậy, lại cao hơn tôi, sức mạnh cũng hơn tôi. 】
138 mặc kệ cậu, nó cũng không biết phải trả lời sao.
Thịnh Nam Tri bắt đầu nghi ngờ có khi mình bị 138 lừa.
Thời Túy bước nhanh hai bước, nắm tay Thịnh Nam Tri, giọng nói lộ ra chút thẹn thùng và thấp thỏm.
“Vậy… tôi có thể hôn em không…? Chi chi, môi em mềm quá, thơm lắm, tôi thật sự rất thích.”
… Đồ lưu manh!
Cậu chỉ mới nhân nhượng một chút mà anh đã muốn tiến thêm một bước dài sao?!
Thịnh Nam Tri đỏ mặt, lạnh lùng từ chối: “Không được.”
Thời Túy hơi mất mát, giọng điệu có chút ỉu xìu: “Vậy ngày mai thì sao?”
“…… Không được.”
“Vậy… ngày kia thì sao?”
Thịnh Nam Tri tức giận đến mức không nhịn nổi, bực bội vung tay lên cào anh một cái, “Không được! Về sau nếu không có được sự cho phép của tôi thì đừng hòng!”
“Bằng không… chia tay!”
……
“ Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Giang Nhược Bạch thất vọng thu lại điện thoại.
Đưa Nhược Nhược từ Cục Cảnh Sát về xong lại đến công ty mà vẫn không thể liên lạc được với người kia.
Giang Nhược Bạch không thích thiếu nợ người khác.
Hắn thu dọn một chút đồ đạc rồi chuẩn bị về nhà, ngay lúc đó, tiếng bước chân lại vang lên, sau đó là giọng Thời Túy, ngọt ngào mà hơi thấp thỏm, gọi người:
“Chi chi, đừng giận nữa, về nhà tôi mua cho em món bánh kem nhỏ mà em thích nhé?”
Thịnh Nam Tri nuốt nước miếng, rồi lại kiên quyết từ chối.
“Không cần, tôi tự mua.”
Mua thật nhiều, khoai nghiền, dâu tây, chocolate...
Thời Túy cũng không vạch trần chuyện cậu không có tiền mà cứ giả vờ, lại lấy các thứ khác hòng dụ dỗ cậu, khuyên mãi mới làm Thịnh Nam Tri dịu đi chút ít.
“Thời ca.”
Thịnh Nam Tri nghe thấy âm thanh này, tai lập tức động, ánh mắt liền nhìn về phía Giang Nhược Bạch đang đứng trong góc tối.
Giọng nói của đối phương rất bình tĩnh, không hề thể hiện chút nào tức giận hay đau lòng, dù đang nhìn người mình quan tâm mà hậm hực không thôi.
Nhưng Thịnh Nam Tri biết rõ, đó chỉ là vỏ bọc mà Giang Nhược Bạch tạo ra thôi, trong lòng hắn hẳn là đang ghen tuông vì Thời Túy.
Thời Túy khẽ lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: “Sao còn chưa đi?”
Giang Nhược Bạch đáp lại: “Mới vừa thu xong, giờ đi luôn. Chúng ta cùng về nhé?”
Thịnh Nam Tri khẽ lắc đầu.
Đừng có mà dùng mưu mẹo với cậu, nam phụ à! Bổn đại gia đã nhìn thấu hết mọi trò này.
Trong truyện cũng đã có sự kiện này.
Nhà Giang Nhược Bạch và Thời Túy vốn rất xa nhau nhưng vì muốn được ở bên Thời Túy thêm một chút, Giang Nhược Bạch thường xuyên nói là tiện đường, cứ mỗi ngày lại nhìn Thời Túy về nhà rồi lại quay ngược xe trở về.
Quả là một người si tình .
Nhưng khi biết Thời Túy đã có bạn trai, Giang Nhược Bạch đành phải dừng lại, dù trong lòng đau đớn nhưng vẫn cố gắng chúc phúc cho người mình yêu.
Chỉ là, khi Thời Túy mang bạn trai đến công ty, hắn mới nhận ra người mà Thời Túy tìm được chẳng phải là ai khác mà chính là cái gã chẳng ra sao, còn hèn hạ, vì vậy mà khó chịu không thôi…
Thịnh Nam Tri đoán, Giang Nhược Bạch lúc này chắc chắn đang muốn tìm cách để giải quyết chuyện này.
Thời Túy khẽ nhíu mày, giọng nói vẫn ôn hòa từ chối: “Tôi muốn dẫn Chi Chi đi ăn, hôm nay không về nhà, cậu về trước đi.”
Giang Nhược Bạch chỉ biết đáp lại: “…… Được.”
Hắn nhìn theo đôi tình nhân rời đi, một cảm giác đau lòng lạ lùng dâng lên.
Thịnh Nam Tri không nhịn được mà quay lại nhìn Giang Nhược Bạch, cảm thấy chút đồng cảm.
Người có thể ở bên thụ chính chỉ có thể là công chính, cậu cũng chỉ là pháo hôi mà thôi.
Nam phụ à, đừng để cái chuyện này khiến bản thân khổ sở.
Giờ phút này, trong mắt Giang Nhược Bạch chắc chắn đang là lửa giận và sự ghen tuông nặng nề. Chỉ tiếc rằng vì ánh sáng yếu ớt, cậu không thể nhìn rõ.
Thời Túy nắm tay Thịnh Nam Tri, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Chi Chi, đừng phân tâm, chú ý kẻo ngã.”
Thịnh Nam Tri đành phải quay lại, chăm chú nhìn Thời Túy, tâm trí hoàn toàn tập trung vào người kia.
Đằng sau, ánh mắt của Giang Nhược Bạch đẫm đầy nặng nề, ghen tỵ và tức giận.
Hắn chưa từng thấy Thời Túy đối xử với ai như vậy, vừa sủng nịnh lại vừa khiến người khác phải ghen tỵ.
Vậy rốt cuộc, gã đó có điểm gì tốt chứ?
Giờ này Giang Nhược Bạch vẫn chưa nhận ra, rằng đôi khi, sự tò mò chính là dấu hiệu của một trái tim đang động lòng.
“Rốt cuộc là ai vậy, sao cứ gọi điện cho tôi?”
Thịnh Nam Tri cuối cùng cũng lấy lại được chiếc điện thoại của mình, nhưng khi kiểm tra lại, cậu phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ một người.
Cậu nghĩ một lát, rồi quyết định gọi lại.
Chưa kịp chạm vào phím gọi, cửa sổ xe nhẹ nhàng bị gõ.
“Chi Chi, đến rồi.”
Thịnh Nam Tri đã sớm đói đến mức bụng dán sát vào lưng, cậu cắt đứt cuộc gọi chưa kịp chuyển tiếp, vội vã lao xuống xe.
Vốn tưởng rằng tiệm ăn chỉ gần đây, nhưng ai ngờ Thời Túy lại dẫn cậu rẽ trái rẽ phải, vào một con hẻm sâu hun hút.
Bầu trời đã dần tối, trong hẻm nhỏ không có đèn đường, tối đen như mực.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Thịnh Nam Tri không kìm được mà rùng mình.
Ơ... có chút sợ rồi đấy.
Ngay lúc đó, một chiếc áo khoác ấm áp phủ lên người cậu, che chắn hoàn toàn thân thể, hơi ấm từ áo khoác nhẹ nhàng lan tỏa, mang theo hương sạch sẽ mát lạnh, rất dễ chịu.
Thịnh Nam Tri nghiêng đầu, nhìn thấy Thời Túy cười dịu dàng, nắm tay cậu.
“Cửa hàng này nằm khá khuất, nhưng đồ ăn rất ngon. Tôi đã muốn mang em đến thử từ lâu rồi, một chút nữa là đến thôi.”
Thịnh Nam Tri nhận ra, vai chính thật sự rất thích sự tiếp xúc thân mật với cậu.
Cậu hơi ngượng ngùng cử động tay, nhưng lại bị Thời Túy siết chặt hơn.
“Để tôi nắm, nếu không sẽ lạc mất đấy.”
Thịnh Nam Tri bĩu môi, không vui mà trừng mắt nhìn Thời Túy.
“Anh có ý gì vậy? Tôi không phải chó mà cứ phải nắm tay dắt đi thế này...”
Thời Túy khẽ cười, âm thanh thấp và nhẹ, khiến tai Thịnh Nam Tri hơi ngứa.
“Hahaha, vậy em nắm tay tôi đi, tôi sẵn sàng làm chó của em, được không?”
Thịnh Nam Tri đỏ mặt, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng, nói: “Tôi không cần phải làm chó, không nghe lời đâu.”
Cậu vẫn còn bận tâm về chuyện Thời Túy đã hôn cậu.
Thời Túy nghe vậy, cười dịu dàng đáp: “Tôi sẽ nghe lời mà.”
Trong lòng anh thầm thêm một điều kiện: chỉ cần Chi Chi luôn ở bên cạnh anh, thì anh sẽ luôn nghe lời, luôn ngoan ngoãn làm chó nhỏ của cậu.