"Ưm … a… nữa…. muốn nữa a..!"
"Đâm vào đi….!"
"Nhanh lên, ưm…!"
Khi mở mắt ra, Thịnh Nam Tri lập tức nhìn thấy cảnh tượng không hề phù hợp với trẻ con.
Trước mắt cậu là màn hình máy tính đang chiếu phim 18+ aaa!
Tai cậu đỏ bừng, vội vàng đứng lên, nhưng lại cảm thấy phía dưới lạnh lẽo.
Cúi xuống nhìn, cậu phát hiện quần sắp tụt xuống rồi, bên cạnh còn vung vãi một đống giấy vệ sinh.
Cậu dùng ngón chân cũng đoán được, lúc nãy chủ nhân của cơ thể này đang làm gì.
"Chết rồi..."
Thịnh Nam Tri xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, tay trái vội vàng kéo quần lên, tay phải vội vàng thao tác trên máy tính để tắt đi màn hình.
Không ngờ, ngay giây tiếp theo, máy tính lại bị đứng.
Kinh hoảng, cậu lại vội vàng tháo tai nghe ra.
Lúc này, một âm thanh khó nghe vang lên khắp căn phòng nhỏ.
"két! Két______"
Có người đẩy cửa bước vào.
Khi nhìn thấy cảnh này, đối phương hoàn toàn sững sờ.
Thịnh Nam Tri xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất ngay lập tức.
Trong tình huống bẽ bàng như thế, cậu lại ngốc nghếch bưng mặt và tai, tưởng rằng nếu bịt kín như thế thì sẽ không bị phát hiện.
"Không biết sao máy tính lại xuất hiện những thứ này... Chắc là bị virus rồi."
Nói xong câu này đến cậu cũng không tin.
Anh không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng tiến đến bên máy tính, lướt tay chỉnh sửa vài thứ trên bàn phím.
Cả không gian như chìm vào im lặng.
Thịnh Nam Tri hé một mắt nhìn, thấy mọi thứ đã không còn nữa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra.
Cậu lặng lẽ quan sát người đàn ông vừa bước vào.
Anh cao ráo, dáng người thanh thoát, chiếc áo len cổ cao trắng muốt ôm gọn cơ thể, quần jeans bạc màu như mang theo dấu vết thời gian. Đôi dép lê mềm mại trên chân anh.
Trên sống mũi là chiếc kính vàng nhẹ, làn da trắng sáng như ngọc, tóc đen hạt dẻ rủ xuống, lấp lánh dưới ánh sáng.
Anh còn đeo một chiếc tạp dề nhỏ với họa tiết hình chú hươu, vừa giản dị lại đáng yêu, toát lên vẻ ấm áp, sạch sẽ, như một người chồng hiền lành, yêu thương gia đình.
Thịnh Nam Tri chưa kịp nhận ra anh là ai, nhưng cảm giác thân thuộc ấy khiến cậu không dám lên tiếng, chỉ âm thầm quan sát.
Đột nhiên, anh thở dài một hơi, ánh mắt phảng phất chút buồn, như chất chứa nỗi niềm sâu lắng.
“Em thà nhìn những thứ đó, còn không muốn chạm vào anh... Vậy anh là gì trong lòng em?”
Giọng anh nhẹ như hơi thở, như một lời thì thầm mơ hồ, đầy tiếc nuối.
Thịnh Nam Tri không hiểu rõ lời anh nói, nhưng ánh mắt đầy nỗi buồn của anh khiến cậu cảm thấy trái tim mình thắt lại.
Cậu biết mình không nên làm vậy, nhưng sao lại phải nhìn mình như thế? Như thể cậu vừa phạm phải một tội lỗi không thể tha thứ.
Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ thở dài, ánh mắt buồn bã như không còn ai bên cạnh.
“Ra ngoài ăn cơm đi… Rồi lại chơi máy tính, được không?”
Giọng anh nhẹ nhàng như vỗ về một đứa trẻ, tràn đầy yêu thương, dịu dàng.
Thịnh Nam Tri cảm thấy không rõ tình huống, chỉ mơ hồ đáp lại.
Anh quay lưng đi ra ngoài, trước khi bước đi, ánh mắt anh lướt qua màn hình máy tính, đầy buồn bã.
Ngay lúc đó, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu.
【 Giá trị tra công +5 】
Thịnh Nam Tri giật mình, cảm giác kỳ lạ bỗng dâng lên trong lòng.
Chỉ có cậu mới nhìn thấy biểu tượng vui mừng nhảy múa trên màn hình, như thể đang ăn mừng một điều gì đó.
【 Hệ thống không hề sai, cậu quả thật là người phù hợp nhất để vào vai tra công! 】
【 Lần đầu gặp thụ chính, hệ thống đã nhận ra ngay giá trị của cậu! 】
【 Nhóc à, từ giờ hãy đi theo tôi đi! Tôi có cơm ăn, cậu cũng có chén để ăn! 】
Thịnh Nam Tri định hỏi thêm điều gì đó, nhưng ngay sau đó, một đoạn ký ức không thuộc về cậu bỗng nhiên ùa về trong tâm trí, khiến cậu ngơ ngác.
Cậu là một linh hồn lang thang, không biết đã phiêu bạt trên thế giới này bao lâu.
Cậu không biết mình đến từ đâu, bao nhiêu tuổi, chỉ nhớ rằng mình tên là Thịnh Nam Tri, ngoài ra, cậu chỉ còn giữ lại những ký ức đơn giản về cuộc sống thường ngày.
Một ngày nọ, cậu bị một hệ thống nhỏ, giống như một quả cầu ánh sáng, kéo vào một nhiệm vụ.
Hệ thống đó nói rằng chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ giúp cậu thực hiện một nguyện vọng.
Cậu, khao khát xóa đi ký ức của mình, không chút do dự đã đồng ý.
Quả cầu ánh sáng vui mừng vô cùng.
【 Một lần nữa, tôi xin phép giới thiệu về bản thân. 】
【 Tôi là hệ thống đến từ thế giới cao cấp, mã số 138. Và tôi được gọi là hệ thống 'Tra công cầu bị ngược'. 】
Hệ thống giải thích cho cậu.
Nó là một phần của thế giới đam mỹ.
Trong thế giới này, các nhân vật chủ chốt là những vai chính, cả công và thụ, chỉ khi họ hạnh phúc bên nhau, thế giới mới có thể tiếp tục vận hành bình thường.
Để thúc đẩy mối quan hệ giữa hai nhân vật chính, thường xuyên, họ sẽ gặp phải những nhân vật phản diện, đó là những kẻ lừa dối, lợi dụng tình cảm và thân xác họ.
Tất cả những kẻ đó đều không phải là người tốt và kết cục của họ đương nhiên sẽ không có kết quả tốt. Vì thế những kẻ phản diện dần bị loại bỏ hoặc chạy trốn khỏi thế giới.
Hệ thống 138 chỉ có thể đi tìm những người thích hợp, để mời họ vào vai những nhân vật phản diện còn thiếu.
Cậu, Thịnh Nam Tri là một trong những người mà hệ thống chọn lựa.
【 Nhiệm vụ của cậu là đóng vai tra công, làm tất cả những việc ác mà một tra công cần làm! Chỉ cần đạt được đủ điểm tra công, chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ. 】
Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà Thịnh Nam Tri nhận được trong thế giới này, cậu là một kẻ hèn nhát, dễ bị thao túng bởi những điều xung quanh.
Vừa rồi, người kia chính là vai chính thụ trong thế giới này, tên là Thời Túy.
Mắt nhìn của Thời Túy không được tốt lắm, từ thời đại học đã yêu say đắm nguyên chủ, đến mức sống chết theo đuổi không phải hắn thì không được. Sau một thời gian dài, cuối cùng anh cũng khiến đối phương để ý đến mình.
Mặc dù tra công là một thẳng nam chính hiệu cũng vô cùng ghê tởm Thời Tuỳ nhưng khi biết gia đình Thời Túy rất giàu có, hắn lập tức thay đổi suy nghĩ, không còn ghê tởm như lúc đầu nữa.
Tra công, cả đời này chỉ có một lý tưởng, đó là tìm một người bạn gái giàu có sau đó tha hồ sống một cuộc đời chạn vương.
Hắn thấy bản thân cũng rất đẹp nhưng lại chẳng có người phụ nữ nào thích hắn. Ngược lại, không ít nam nhân thường xuyên nhìn hắn với ánh mắt si mê.
Khi sắp tốt nghiệp, hắn vẫn chưa tìm được ai. Cuối cùng, tra công đành phải chấp nhận lời đề nghị của Thời Túy, dọn vào sống trong biệt thự sang trọng của anh.
Vốn tưởng sẽ có cuộc sống nhàn nhã giàu sang chỉ là từ phụ nữ thanh thành đàn ông, ai ngờ công ty của Thời Túy lại gặp vấn đề. Chỉ trong mấy ngày, biệt thự và tài sản đều bốc hơi hết.
Tra công tức giận đến mức gần như phát điên.
Nếu không phải Thời Túy lúc nào cũng ngoan ngoãn phục tùng, hắn chắc chắn đã đá Thời Túy ra khỏi cửa từ lâu rồi. Nhưng Thời Túy không chỉ chịu đựng tất cả, mà còn làm việc vất vả, mỗi ngày mang tiền lương về cho hắn.
Trong khi đó, tra công chỉ ở nhà chơi game, xem các buổi phát sóng trực tuyến, chẳng hề đau lòng khi thấy Thời Túy vất vả, ngược lại còn âm thầm lấy tiền của anh để tặng quà cho những cô gái xinh đẹp, và tự nhận mình là "đại gia" trong nhóm chat.
Quả thực, hắn chính là hình mẫu điển hình của mấy gã tồi đã ăn bám còn xem thường người khác.
Thịnh Nam Tri tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chỉ trỏ, không thể hiểu nổi.
Vai chính thụ sao lại như vậy? Tuổi còn trẻ mà mắt đã mù, điều kiện tốt như vậy, sao lại đi tìm một thằng cặn bã để cung phụng??
Hơn nữa, tra công không bao giờ động vào Thời Tuỳ bởi hắn cảm thấy ghê tởm anh. Sợ chưa kịp làm gì đã nôn mửa.
Thịnh Nam Tri cuối cùng cũng hiểu ra giá trị của tra công vừa rồi.
Khẳng định là Thời Túy thấy nguyên chủ lén xem những thứ này, lại còn là nam với nữ, sau đó lại nghĩ đến chuyện đối phương không chạm vào mình, khiến anh khổ sở trong lòng.
Anh chỉ có thể lén giận cùng đau lòng, trốn đi tìm một góc khuất mà khổ sở, sau đó lại tự kiểm điểm tại bản thân không tốt mới khiến người kia chán ghét.
Thịnh Nam Tri hận sắt không thành thép, hận không thể một quyền đấm cho tên cẩu nam nhân kia thăng thiên.
Chỉ là, đây chính là lý do cậu ấy xuất hiện ở chỗ này.
Cậu đến đây chính là để khiến Thời Tuỳ càng đau lòng hơn. Cậu phải lộ ra dáng vẻ tàn nhẫn khiến anh nhận ra bộ mặt khốn nạn của tra công để rồi tỉnh ngộ lao vào vòng tay công chính.
Nghĩ vậy, Thịnh Nam Tri nhe răng, bắt chước dáng vẻ của thú dữ mà hung tợn bước ra ngoài.
Cậu không ngẩng đầu lên, nên không thể nhận ra trong gương, một khuôn mặt diễm lệ thoáng hiện, đẹp đến mức khiến người thấy phải ngẩn ngơ.
Dáng vẻ hung hăng của cậu ấy không những không làm người khác ghét, mà ngược lại, còn khiến người ta liên tưởng đến bé mèo nhỏ kiêu ngạo, khiến người ta không thể không yêu thương.
Đáng tiếc, cảnh đẹp ấy chỉ có hệ thống nhìn thấy.
Mà trong mắt nó chẳng hề có khái niệm đẹp hay xấu, với nó, tất cả sinh vật đều bình đẳng — dù là đẹp hay xấu.
Nó chỉ cảm thấy vui mừng: Mình tìm được một ký chủ thiệt chăm chỉ chưa gì đã bắt đầu làm nhiệm vụ rồi!
Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ được thăng chức, tăng lương, rồi gặp gỡ những hệ thống cấp cao hơn, đi lên đỉnh vinh quang của sự nghiệp!
Thời Túy đang ăn cơm.
Thịnh Nam Tri đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hung hăng xông tới trước mặt anh, chất vấn:
“Ai cho anh tùy tiện vào phòng tôi mà không gõ cửa?! Rốt cuộc anh có biết phép tắc hay không hả?!”
Thời Túy đẩy một bát cơm đến trước mặt cậu, nghe vậy liền cúi đầu xuống, giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Tôi có gõ cửa, chỉ là em không nghe thấy.”
Thịnh Nam Tri lén lút liếc qua, thấy đôi mắt anh còn hơi đỏ, bên trong vẫn còn vương chút hơi nước, chắc là vừa khóc.
Cậu khựng lại một chút, trong lòng cuống cuồng an ủi lương tâm của chính mình, nhưng vẻ mặt vẫn không chịu nhượng bộ.
“Không nghe thấy thì gõ thêm chứ! Chưa được phép mà tự ý vào phòng người khác, anh có thấy phiền không hả?!”
Thời Túy không hề tức giận trước thái độ gay gắt của cậu, chỉ dịu dàng nhỏ giọng xin lỗi:
“Xin lỗi, tôi nghe thấy em hét lên, tưởng có chuyện gì xảy ra nên mới vội xông vào.”
“Lần sau sẽ không thế nữa.” Anh có chút dè dặt, thử thăm dò nắm lấy tay Thịnh Nam Tri, nhẹ giọng nói: “Em đừng giận tôi, được không?”
____________
phân vân vấn đề xưng hô quá bạn nào thấy khó chịu với cách xưng hô này thì góp ý giúp mình nhen