Thịnh Nam Tri là người cứng đầu, nhưng trong lòng cậu lại mềm mại hơn cậu tưởng.
Cậu không hiểu vì sao vai chính lại có thể hiền lành đến vậy. Rõ ràng bị đối xử tệ bạc, vậy mà chẳng hề nổi giận, đến một ánh mắt cũng không mang theo oán trách. Sự nhẫn nại dịu dàng kia như làn nước, cứ thế lặng lẽ trôi qua những tổn thương, không gợn sóng. Có lẽ cũng chính vì vậy mà trong câu chuyện gốc, vai chính mới bị tra công dồn ép đến không còn đường lui.
Thịnh Nam Tri biết cậu không phải người dịu dàng, lại càng chẳng phải kiểu có thể nhẹ nhàng mà đối đãi với người khác. Cậu cũng chưa bao giờ giỏi che giấu cảm xúc. Thế nên khi buông ra những lời lạnh lùng, cậu đã thấy rõ bản thân như chiếc bóng của nguyên chủ – hung hăng, ích kỷ và đầy tổn thương. Ngay cả cậu cũng không đành lòng nhìn chính mình như vậy.
Lần đầu tiên sống trong thân phận này, mọi thứ đối với cậu còn xa lạ. Không rõ nên tiếp theo thế nào, càng không biết phải nói điều gì cho đúng. Cậu chỉ có thể bám lấy cái lý do mơ hồ kia, không buông.
“Anh… sau này đừng vào phòng ngủ của tôi nữa. Nếu không… chúng ta chia tay đi.”
Nói ra câu ấy, cậu cúi đầu gắp cơm, lòng bỗng trở nên trống rỗng. Đôi đũa trên tay run nhẹ, nhưng cậu vẫn không ngẩng lên. Căn nhà này là do anh thuê, từng món đồ trong đây đều có dấu vết của anh tỉ mỉ, gọn gàng, như chính cách anh sống. Thế mà cậu lại buông ra một câu chẳng khác gì đang đẩy anh ra ngoài, rõ ràng là quá đáng… lại chẳng biết xấu hổ là gì nữa.
Sắc mặt Thời Túy quả nhiên khẽ đổi.
“…Ừ, anh biết rồi.” Anh cười, nụ cười nhạt như ánh chiều tà không chói mắt, không ấm áp, chỉ còn lại chút mờ nhòe lặng lẽ rơi vào lòng người.
Sau đó, hai người tiếp tục ăn cơm, không ai nói thêm lời nào.
Chỉ có tiếng chạm khẽ của bát đũa vang lên trong gian bếp yên tĩnh, như từng nhịp đập thưa thớt của một trái tim đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Thịnh Nam Tri cảm nhận rõ ràng ánh mắt anh vẫn thỉnh thoảng dừng lại nơi mình, mang theo điều gì đó không nói thành lời. Có lẽ là buồn, có lẽ là tiếc nuối. Nhưng anh không lên tiếng, cũng không hỏi lại. Chỉ lặng lẽ để khoảng cách giữa hai người kéo dài, mờ như sương, lạnh như nước.
“Chi chi…”
Tên của cậu, trùng với tên của tra công trong nguyên tác. Nhưng cậu lại không giống người đó không một giống chút nào cả.
Thịnh Nam Tri chưa bao giờ được ai gọi thân mật đến thế. Giọng nói nhẹ nhàng của anh vang lên bên tai, khiến vành tai cậu bỗng chốc nóng bừng, như thể có một làn hơi thở khẽ vuốt qua.
“Em… hôm nay xem những thứ đó à?” Thời Túy hơi do dự, dường như không biết mở lời thế nào, sợ nếu nói sai sẽ khiến cậu không vui. “Chi Chi không phải đã nói xem loại video đó rất ghê tởm sao?”
Anh nhớ rõ lời của tra công đã nói.
Hồi đó, bạn cùng phòng đại học gửi cho hắn một đoạn video, là về hai người con trai. Không may, Thời Túy đi ngang qua và thấy được.
Khi đó, anh hơi đỏ mặt, lặng lẽ hỏi hắn cảm thấy như thế nào. Nhưng tra công chỉ cười lạnh, nói một câu đầy chán ghét — ghê tởm đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nhớ lại chuyện đó, Thịnh Nam Tri khẽ ngập ngừng rồi làm bộ mặt chán ghét, như thể vẫn giữ quan điểm đó.
“Hai người con trai… đương nhiên là ghê tởm. Nhưng cái này… lại không giống thế.”
Nói xong, cậu chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng quay mặt đi, im lặng.
Sắc mặt Thời Túy quả nhiên thay đổi.
Thịnh Nam Tri thầm nghĩ, cuối cùng cũng hiểu ra cái kiểu người như hắn - bề ngoài đạo mạo, nhưng lại luôn khinh thường tất cả. Thời tuý sẽ chẳng bao giờ nhận được cái nắm tay thật sự, huống chi là tình cảm từ trái tim tra nam.
Hắn chính là người chẳng bao giờ chịu mở lòng. Bởi hắn chỉ yêu bản thân mình người khác chỉ là công cụ hoặc thú vui đối với hắn thôi.
Cậu nhìn anh, bất chợt cảm thấy một chút áy náy không rõ.
Tâm trạng của anh lúc này chắc chắn đang rất phức tạp cùng khó chịu, Thịnh Nam Tri nhẹ buông đũa nói:
“...Tôi ăn no rồi.”
Là một kẻ lười biếng, cậu chẳng nghĩ đến việc rửa bát. Câu nói buông ra như một lời kết thúc buổi ăn, cũng giống như đang cho anh một khoảng lặng để suy nghĩ, để tự điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Cậu rời khỏi bàn ăn, bước về phía phòng ngủ.
Còn lại một không gian im lặng trong gian bếp.
Thời Túy vẫn ngồi đó, tháo kính xuống, khẽ xoa mũi, như thể muốn xoa dịu cơn nhức đầu đang lan tỏa.
Ánh mắt anh nhẹ nhàng dừng lại nơi bóng lưng đang dần khuất sau cánh cửa. Lớp mặt nạ ôn nhu mà anh luôn giữ gìn giờ đây như có chút rạn nứt.
Trong đôi mắt anh, ánh sáng lấp lánh ấy phản chiếu một cảm xúc phức tạp - kiên trì, tiếc nuối, và một chút tham lam, như muốn giữ lấy thứ gì đó… chỉ cho riêng mình.
Chi Chi…
Anh thầm nghĩ, trái tim như dần nặng trĩu.
_______________________
Thời Túy không nhắc lại chuyện hôm đó nữa.
Thịnh Nam Tri cứ chờ mong Thời Tuý chất vấn, hy vọng sẽ có dịp để cậu vô tình lộ ra rằng mình chỉ thích con gái. Cậu mong sao có thể nhân cơ hội này mà làm một trận thật to với anh, để tăng thêm chút giá trị cho cái gọi là "tra công" trong câu chuyện.
Nhưng ai ngờ, Thời Túy lại cố tình quên hết mọi chuyện. Mỗi ngày anh chỉ lo chăm sóc cậu, cho cậu ăn ngon, uống tốt, như thể đang nuôi một con heo con.
Thịnh Nam Tri đành phải cố tình gây sự, tìm lý do để cãi nhau, rồi tự thấy bực bội, như thể muốn tự đánh chính mình.
Thế nhưng, Thời Túy vẫn không tức giận, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, chẳng bao giờ quát mắng.
“Anh sai rồi.”
“Chi Chi nói đúng.”
“Anh sẽ sửa mà.”
Lời nhận sai của Thời Túy cứ thế vang lên, nhẹ nhàng mà ấm áp, khiến Thịnh Nam Tri càng lúc càng cảm nhận rõ hơn sự mê luyến trong ánh mắt của anh. Cậu thở dài trong lòng, một chút buồn bã.
Cậu vội vàng mở lại tuyến cốt truyện 138, phát hiện rằng bên cạnh Thời Túy có một nhân vật nam phụ đang yêu thầm anh.
Hai người là đồng nghiệp, nam phụ này nhỏ hơn Thời Túy hai tuổi, là một người mới vào công ty. Thời Túy luôn kiên nhẫn chỉ bảo nam phụ, chăm sóc tận tình, không thiếu những cử chỉ ân cần. Dần dần, nam phụ đã yêu Thời Túy, dù anh không hề hay biết.
Ban đầu, nam phụ có ý định theo đuổi Thời Túy, nhưng rồi biết được rằng anh đã có bạn trai. Mỗi lần Thời Túy nhắc đến người bạn trai ấy, đều với vẻ mặt hạnh phúc khiến nam phụ chỉ biết âm thầm giấu kín tình cảm trong lòng.
Có một lần, khi tra công đến công ty tìm Thời Túy để đòi tiền, lời lẽ vô cùng khó nghe, với thái độ kiêu ngạo. Nam phụ, cùng với các đồng nghiệp khác, mới nhận ra rằng bạn trai của anh không hề tốt đẹp như những gì anh kể. Thế là họ bắt đầu buông lời chê bai tra công, khiến Thời Túy dần dần có những thay đổi tích cực trong tình cảm.
Thịnh Nam Tri nhìn thấy những thay đổi trong cốt truyện, ánh mắt sáng lên. Cậu ngay lập tức quyết định, phải đi theo cốt truyện mới này!
Với tinh thần chiến đấu hăng hái, Thịnh Nam Tri tự tin bước ra ngoài, thẳng tiến đến công ty của Thời Túy.
Vì không có nhiều tiền, cậu đành phải đi xe buýt đến công ty.
Vì hôm trước, tra công đã dùng hết số tiền còn lại để mua quà cho tiểu tỷ tỷ.
Hắn và Thời Túy đã trò chuyện, Thời Túy nói rằng chưa có lương, bản thân cũng không còn tiền. Anh nhẹ nhàng nói hắn đợi một chút.
Tra công không tin.
Thời Túy mỗi ngày làm việc kiếm tiền, thỉnh thoảng còn làm vài công việc bán thời gian. Ai biết anh đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền?
Sao có thể không có tiền được?! Thời Túy chắc chắn là đang lừa mình!
Lúc trước, khi anh theo đuổi hắn, lời nói ngọt ngào đến thế, tất cả tiền kiếm được đều đưa cho mình, nhưng giờ mới có chút thời gian ngắn mà đã thay đổi rồi!
Hắn hiện giờ không có tiền để mua lễ vật, chỉ có thể từ kim chủ thành người qua đường Giáp, cô gái nhỏ cũng không thèm để ý đến hắn. Các fan còn mắng hắn không có tiền mà còn muốn tỏ ra sang trọng.
Tra công tức giận không thôi, quyết định đến công ty đòi tiền, dùng tiền để dằn mặt những người đó.
Hắn quyết tâm gây náo loạn, khiến Thời Túy tức giận cùng xấu hổ và chắc chắn phải cho hắn tiền.
Thịnh Nam Tri chỉ đành mặt dày làm theo.
Nhà cách công ty Thời Túy khá xa, trên đường đi phải đổi một chuyến xe buýt.
Thịnh Nam Tri đang đợi ở trạm xe công cộng, lấy điện thoại ra.
Vì hôm nay muốn làm mọi người ghét mình thêm nữa, cậu đặc biệt ghi một số lời khó nghe vào ghi chú, để chút nữa không quên.
Đang tranh thủ thời gian học thuộc, đột nhiên, một đôi tay nhỏ bé níu lấy góc áo cậu.
"Ca ca!"
Thịnh Nam Tri cúi xuống.
Một bé gái nhỏ xíu, chưa cao bằng chân hắn, tóc cột hai đuôi ngựa, ánh mắt ngập tràn hy vọng nhìn cậu.
Người qua lại trên phố tấp nập, cô bé có vẻ hơi sợ hãi, bàn tay nhỏ bé siết chặt.
Thịnh Nam Tri nhìn quanh, thấy cô bé không đi cùng người lớn, liền cảm thấy lo lắng.
Sao cô bé này lại một mình ra ngoài?
Người lớn trong nhà không sợ cô bé bị bắt cóc sao?
Cậu ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi cô bé: "Bạn học nhỏ, ba mẹ em đâu rồi?"
Cô bé chu môi, vẻ mặt muốn khóc nhưng lại kìm nén.
"Không có ba mẹ, Nhược Nhược chỉ có bà và anh trai.. Em ra ngoài mua kẹo hồ lô, nhưng tìm không thấy mọi người đâu."
Cô bé đứng một lúc lâu ở đó, nhìn xung quanh, nhưng không dám tìm sự giúp đỡ từ người khác.
Anh trai nói, giờ có nhiều người xấu, đặc biệt thích bắt những đứa trẻ dễ thương như mình.
Nếu bị bọn họ bắt, cô bé sẽ không bao giờ gặp lại anh trau và bà nữa.
Cô bé suýt nữa khóc to lên, thì đột nhiên trước mắt sáng lên.
Một người anh trai xinh đẹp xuất hiện, mọi người đều đang trộm nhìn anh ấy.
Anh ấy còn đẹp hơn hoàng tử trong phim hoạt hình nữa!
Trong phim hoạt hình người đẹp đều là vai tốt, vì vậy anh trai chắc chắn là người tốt!
Cô bé hơi nghiêng ngả, vội vã chạy đến bên Thịnh Nam Tri, rồi lấy hết can đảm nắm lấy góc áo cậu.
Anh trai không chỉ đẹp trai mà còn nói chuyện rất dịu dàng, người lại còn thơm tho.
Nhược Nhược rất muốn lại gần cậu, nhưng lại hơi ngại ngùng, chỉ dám dùng đôi mắt to tròn nhìn cậu.
Thịnh Nam Tri thở dài... Mình thật không nên nói những lời ấy, chúng có thể gây tổn thương một đứa trẻ không có ba mẹ.
Cậu hiểu ra rằng, cô bé này đã đi lạc.
Dù đang vội vã vì công việc, nhưng cậu không thể làm ngơ, để một đứa trẻ như vậy ở giữa phố.
"Em có biết số điện thoại của bà hoặc anh trai không?"
Cô bé lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ngây thơ.
Cô bé quá ngốc, không biết gì cả!
Thịnh Nam Tri suy nghĩ một chút, rồi quyết định đưa cô bé đến Cục Cảnh Sát gần đó.
Cậu nói với cô bé: "Anh sẽ dẫn Nhược Nhược đi tìm chú cảnh sát. Chú ấy và anh sẽ giúp em tìm được bà cùng anh trai."
Nhược Nhược gật đầu đầy tin tưởng.
Khi đi qua một cửa hàng bánh kem, cô bé luôn nhìn vào cửa kính với ánh mắt đầy mong đợi.
Thịnh Nam Tri nhìn điện thoại, thấy còn đủ tiền bèn quyết định mua cho cô bé một chiếc bánh kem nhỏ.
Nhược Nhược ngoan ngoãn cảm ơn, rồi vui vẻ ăn chiếc bánh kem nhỏ.
Dù không còn nhiều tiền, Thịnh Nam Tri sợ sẽ làm lạc mất Nhược Nhược, nên quyết định vẫy taxi đi.