Hai người nhanh chóng đến được đồn cảnh sát.
Sau khi nghe cô bé kể mình bị lạc đường, anh cảnh sát với dáng vẻ chính trực đã nhanh chóng ghi chép thông tin cần thiết, rồi dịu giọng hứa sẽ sớm tìm được người thân của em.
Thịnh Nam Tri rất tin tưởng họ.
Cậu bước tới, nắm lấy tay anh cảnh sát, khẽ lắc nhẹ, vẻ mặt trịnh trọng:
“Đồng chí thật tốt tốt, vậy làm phiền mấy anh rồi.”
Câu nói này là cậu học từ những chương trình thời sự trên tivi.
Bởi vì mỗi thế giới lại có bối cảnh khác nhau, hệ thống 138 lo cậu sẽ để lộ sơ hở, nên thường xuyên bảo cậu xem nhiều chương trình để tăng vốn hiểu biết.
Anh cảnh sát bị động tác nghiêm túc kia làm cho đỏ cả mặt, cuối cùng không nhịn được bật cười vì cái điệu bộ “lão cán bộ” của Thịnh Nam Tri.
Khi cậu chuẩn bị rời đi, cô bé bất ngờ nhào tới ôm chặt lấy cậu, ánh mắt long lanh đầy lưu luyến.
Tim cậu mềm nhũn.
“Anh trai, sau này em còn có thể gặp lại anh không?”
Cô bé nhỏ giọng hỏi, tiếng nói run run như sắp khóc.
Cậu lặng đi một giây.
Trong cốt truyện, nhân vật của cậu vốn là một kẻ ích kỷ, chỉ biết đến bản thân. Một người như thế đáng lẽ không nên dừng lại, càng không nên bận tâm đến một đứa trẻ lạc đường giữa phố.
Cô bé lui về một bước, bàn tay nhỏ siết chặt góc áo, nước mắt lưng tròng:
“Vậy… em có thể gọi điện cho anh không?”
Cậu do dự, rồi khẽ hỏi hệ thống:
“[Có được không?]”
Giọng của 138 lười nhác vang lên:
“[Dù sao cũng chỉ là một đứa bé, không phải nhân vật trung tâm gì. Chỉ cần đừng để vai chính phát hiện, thì muốn gọi cứ gọi thôi.]”
138 tuyệt đối không chịu thừa nhận là bản thân cũng cảm thấy cô bé đáng thương.
Cậu khẽ cong môi, nhẹ nhàng nói một tiếng:
“[Cảm ơn.]”
138 hừ nhẹ một tiếng.
Hệ thống lạnh lùng là vậy, nhưng chưa từng thực sự từ chối cậu.
Cậu cúi người, xoa đầu cô bé:
“Được. Lúc nào muốn gọi thì gọi nhé.”
Cô bé vui vẻ reo lên, rồi ngoan ngoãn buông tay cậu ra.
“Vậy… anh đi nhé?”
Cô bé vẫn lưu luyến gật đầu, mắt đỏ hoe.
Thịnh Nam Tri xoay người rời khỏi.
Cô bé ngồi yên lặng trên chiếc ghế ngoài sảnh, tâm trạng trầm xuống thấy rõ. Tay nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy chiếc bánh kem do cậu mua, lặng lẽ nghịch ngợm, như muốn giữ lại chút hơi ấm mà cậu để lại.
Bất ngờ, tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ hành lang dài.
“Nhược Nhược!”
Cô bé giật mình ngẩng đầu lên. Một cậu thiếu niên từ bên ngoài chạy vào, sắc mặt lo lắng đến trắng bệch.
Khi thấy em gái vẫn an toàn ngồi đó, Giang Nhược Bạch cuối cùng cũng thở phào.
Nhược Nhược òa lên khóc, lao về phía anh trai:
“Anh ơi!”
“Em làm bà và anh lo đến muốn khóc luôn, lần sau còn dám chạy lung tung không hả?”
Nhược Nhược nép vào lòng anh, nhỏ giọng nức nở.
Giang Nhược Bạch sau đó cúi đầu cảm ơn các anh cảnh sát. Một người cảnh sát trẻ mỉm cười vẫy tay:
“Không cần khách sáo.”
“Thật ra, người các cậu nên cảm ơn nhất là người đã đưa em ấy đến đây.”
Nhắc tới Thịnh Nam Tri, nét cười trên gương mặt anh cảnh sát càng thêm rõ ràng.
Giang Nhược Bạch cũng đã được nghe kể sơ qua về người thanh niên đó tình cờ gặp Nhược Nhược ngoài đường, không chỉ dẫn bé gái đến đồn cảnh sát, mà còn mua bánh kem dỗ dành em .
Giang Nhược Bạch muốn xin số điện thoại để sau này cảm ơn đàng hoàng.
Anh cúi xuống nhìn vào phần ghi chú trong bản đăng ký. Nét chữ rõ ràng, ngay ngắn, viết ba chữ:
Thịnh Nam Tri.
Chữ viết rất đẹp, ngay ngắn và dịu mắt.
Giang Nhược Bạch bất giác nghĩ, người ấy hẳn là một người rất tốt bụng.
_____________________
Thịnh Nam Tri đứng dưới tòa cao ốc nơi Thời Túy làm việc, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, dáng vẻ có phần bối rối.
Hai má cậu vẫn còn ửng đỏ vì chạy vội, hơi thở chưa kịp ổn định.
Nghĩ lại thì đúng là hơi xấu hổ.
Sau khi rời khỏi Cục Cảnh Sát, trong đầu còn đang lơ mơ suy nghĩ, kết quả lại đi nhầm xe buýt chạy ngược chiều. Mãi đến khi nhìn biển báo dừng chân, cậu mới giật mình phát hiện đã lạc đường.
Lúc xuống xe, kim đồng hồ đã gần điểm tan tầm. Không muốn bỏ lỡ cơ hội duy nhất này, Thịnh Nam Tri gần như lao cả đoạn đường, mồ hôi chảy dọc theo gáy, quần áo cũng hơi nhăn lại.
Cậu nhìn quanh.
Người quá đông.
Trước cửa còn có hai anh bảo vệ dáng người vạm vỡ đứng nghiêm.
Nếu lỡ gây chú ý, chưa kịp thấy mặt Thời Túy đã bị “mời” ra ngoài thì đúng là mất mặt chết đi được.
Cậu cảm thấy lòng bàn tay đổ chút mồ hôi – hồi hộp thật.
Cô lễ tân trước quầy đã để ý tới cậu từ lâu. Thấy người thanh niên kia đứng đấy nhìn đông ngó tây, lại có vẻ lấm lét, cô suýt chút đã ấn nút gọi bảo vệ, tưởng là có người đến gây chuyện.
Nào ngờ, đối phương đột nhiên ngẩng đầu, từng bước đi thẳng tới.
Khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt cậu, cô lễ tân đơ người trong vài giây.
Trời đất… đẹp gì mà đẹp dữ vậy?
Thịnh Nam Tri dừng trước mặt cô, vừa định mở lời.
Cô gái đứng đối diện lại nghẹt thở, suýt thì ngã nhào vào quầy.
Nhìn gần còn đẹp hơn cả minh tinh…!
Tui không thở nổi nữa rồi… cứu với…
“Chào cô…”
Cậu khẽ gật đầu, giọng nói rất lễ độ, cả khí chất cũng nhã nhặn.
Ngay lập tức, hệ thống 138 khều khều vỗ nhẹ cánh vào thái dương cậu:
[Chú ý nhân thiết! Cậu là tra công đó! Tra công không được phép hiền lành lịch sự như vậy!]
Vừa rồi giúp cô bé là trường hợp đặc biệt, hệ thống còn mắt nhắm mắt mở. Nhưng đây là tuyến cốt truyện chính! Nếu cậu cứ mềm mỏng kiểu này, vai chính ghét sao nổi?!
Thịnh Nam Tri nhắm mắt thở dài, rồi mở ra với một vẻ mặt hoàn toàn khác.
Đôi mắt rũ xuống, thái độ có chút kiêu căng, khóe môi nhếch nhẹ như không, lạnh lùng nói:
“Này, tôi muốn gặp Thời Túy.”
Cô lễ tân lúc ấy đang thẫn thờ ngắm làn da trắng như men sứ, lông mi dài rợp bóng, dáng vẻ cậu như búp bê bước ra từ tủ kính.
Cô nghe câu cậu nói mà chẳng để tâm nổi đến thái độ, chỉ mơ hồ nhớ được ba chữ:
Thời… Túy…?
Cô lễ tân lập tức bật chế độ “chuyên nghiệp online”, nụ cười tiêu chuẩn như in khuôn, để lộ tám chiếc răng trắng đều tăm tắp.
“Anh muốn gặp Giám đốc Thời đúng không ạ? Xin hỏi, anh đã đặt lịch trước chưa?”
Thịnh Nam Tri thoáng ngẩn người.
— Hẹn trước?
Tất nhiên là không rồi. Cậu đến đây hoàn toàn theo kiểu bất ngờ đột kích, tranh thủ lúc Thời Túy không hay biết mà xông vào gây náo loạn một trận.
Trong lòng còn kịp lặng lẽ nói một câu “xin lỗi”, nhưng ngoài mặt thì lập tức dựng lại dáng vẻ kiêu ngạo, cố tình nâng cằm lên, giọng điệu lạnh nhạt hệt như một tên bạn trai hay ra lệnh:
“Hẹn trước gì chứ? Cô biết tôi là ai không? Tôi là bạn trai của Giám đốc các cô đấy! Người nhà đến tìm nhau còn cần hẹn sao?”
Cô lễ tân sững người tại chỗ, hai mắt mở to như muốn rơi cả lens ra ngoài.
…Bạn trai của Giám đốc Thời?
Giám đốc Thời là báu vật trong mắt cả công ty. Vừa đẹp trai vừa dịu dàng, ngày thường cư xử điềm đạm khiến ai cũng dễ mến. Tin đồn anh có bạn trai đã lan khắp nơi từ lâu, nhưng chẳng ai từng thấy mặt người ấy. Những ai thân thiết từng thử gợi ý, muốn anh đưa người yêu ra mắt cho cả công ty biết mặt. Nhưng lần nào anh cũng chỉ cười cho qua, kín kẽ không hé lộ nửa lời.
Ai mà ngờ, anh lại giấu kỹ đến vậy?
…Giấu kỹ cũng đúng thôi.
Cô lễ tân liếc nhìn Thịnh Nam Tri, gương mặt trắng trẻo, lông mi dài và cong, ánh mắt vừa kiêu vừa sắc như đang mang một câu chuyện riêng. Đẹp đến mức khiến người ta khó dời mắt. Nếu bạn trai tôi mà đẹp thế này… tôi cũng nhốt ở nhà không cho ra ngoài nửa bước, sợ ong bướm bay theo đầy trời!
Lúc trước còn ngưỡng mộ Giám đốc Thời, giờ thì… ghen đến muốn khóc rồi!
Thịnh Nam Tri còn đang chuẩn bị tinh thần chờ bị mắng vì hỗn, nhưng ai ngờ cô lễ tân lại khẽ thở dài, như thể đã thấu hiểu hết mọi chuyện trên đời.
Cậu: “…?”
Cô gái nhỏ vừa khóc thầm trong lòng, vừa dịu dàng mỉm cười nói:
“Vậy… để tôi gọi thử lên văn phòng Giám đốc Thời nhé? Chỉ vài giây thôi, anh đợi một chút.”
Không đợi cậu trả lời, cô đã nhanh tay bấm số nội bộ. Chưa kịp để cậu tiếp tục “đóng vai tra công", cuộc gọi đã được kết nối.
“Alô?” – một giọng nam trầm thấp, âm sắc dịu nhưng rõ ràng đang cố nén nhịp thở, từ tốn vang lên.
Thịnh Nam Tri khẽ nhíu mày, theo bản năng đưa tay gãi nhẹ vành tai.
Nếu không phải giọng nói quen thuộc, cậu còn tưởng… mình gọi nhầm người rồi.
Âm sắc này hoàn toàn khác với giọng dịu dàng như dỗ dành mỗi lần gọi cậu là “em” – khác đến mức khiến lòng cậu khẽ run.
“Giám đốc Thời, dưới sảnh có một vị tiên sinh… nói là bạn trai của anh, muốn lên gặp anh.”
Giọng Thời Túy truyền đến từ đầu dây bên kia, trầm thấp và mang theo âm sắc trấn định của người làm lãnh đạo, khiến Thịnh Nam Tri khựng người một nhịp.
Cậu lén gãi tai.
Nếu không phải quá quen với chất giọng kia, e rằng cậu đã nghĩ người bên kia không phải Thời Túy. Rõ ràng khi ở cạnh mình, anh dịu dàng như gió đầu xuân, còn giờ thì lạnh nhạt như đang họp hội đồng.
Lễ tân lịch sự thông báo:
“Giám đốc Thời, dưới sảnh có một vị tiên sinh nói là bạn trai của anh, muốn lên gặp.”
Đầu dây kia thoáng im lặng.
Rồi một tiếng hít thở khẽ vang lên, dường như kéo theo chút kinh ngạc và niềm vui không kịp giấu:
“Chi Chi?”
Lễ tân liếc về phía Thịnh Nam Tri.
Thịnh Nam Tri ngẩng đầu, sống mũi hếch lên trời, mặt tỏ vẻ hống hách, nhưng đôi tai lại đỏ ửng một cách phản chủ.
“...Tôi chính là Chi Chi!”
Lễ tân suýt chút nữa ngất tại chỗ.
Trời ơi, cái tên vừa ngọt vừa mềm thế này.
Thịnh Nam Tri liếc nhìn cô lễ tân đang nhìn mình bằng ánh mắt ngẩn ngơ đầy yêu thích, rồi nghênh ngang bước vào thang máy, đi thẳng lên văn phòng của Thời Túy.
Cửa phòng đóng kín.
Bị chặn dưới sảnh đã đủ mất mặt, cậu quyết tâm đến chỗ Thời Túy đòi lại khí thế. Nhưng đứng trước cửa, cậu lại lưỡng lự, không biết có nên gõ cửa hay cứ đá tung nó ra cho hả giận.
Còn đang suy nghĩ, cánh cửa bỗng từ bên trong mở ra.
Một người đàn ông bước ra, sắc mặt nặng nề.
Là Giang Nhược Bạch.