Hôm nay tâm trạng của anh thực sự không tốt.

Vừa đến công ty, anh đã nhận được cuộc gọi của bà nội, giọng run rẩy nói rằng Nhược Nhược đã bỏ đi đâu mất.

Tim anh như bị bóp nghẹt.

Cha mẹ mất sớm, chỉ còn bà và em gái là gia đình duy nhất. Anh không thể tưởng tượng được, nếu Nhược Nhược có chuyện gì, anh biết phải làm sao?

Anh vội xin phép Thời Túy, rồi vội vã chạy đi tìm khắp nơi. Báo cảnh sát xong, anh như con ruồi mất đầu chạy lòng vòng giữa phố, lòng loạn như tơ vò.

Đến lúc gần tuyệt vọng, cảnh sát gọi đến nói đã có người tốt bụng đưa Nhược Nhược về đồn. Anh mới thở phào, suýt không kìm được nước mắt.

Khi đến nơi, ân nhân đã rời đi, chỉ để lại một cái tên và số điện thoại. Trên đường đưa em gái về, cô bé cứ ríu rít kể mãi về "ca ca đẹp trai", ánh mắt lấp lánh như sao.

Giang Nhược Bạch thấp thỏm gọi điện để cảm ơn, nhưng bên kia chỉ nhẹ nhàng cúp máy. Trong lòng anh bất giác có chút trống trải.

Tâm trạng ấy theo anh trở lại công ty.

Thời Túy có hỏi han vài câu, anh lập tức thấy lòng mình nhẹ hẳn. Dù sao, anh cũng thích Thời Túy.

Khi anh đang định nói gì đó, Thời Túy lại nhận được cuộc gọi từ lễ tân, báo rằng bạn trai cậu ấy đã đến.

Thời Túy nở nụ cười thật dịu dàng, gọi người kia là “Chi Chi”, giọng điệu thân mật đến mức khiến Giang Nhược Bạch chết lặng trong giây lát.

Nụ cười ấy, ánh mắt ấy — dịu dàng đến mức khiến anh không khỏi ghen tị.

Anh ấy chưa từng như thế với mình.

Anh tự nhủ, không phải trước đây mình đã cố gắng chấp nhận chuyện Thời Túy có người yêu rồi sao? Không sao cả, thật mà.

Lý trí thì nói vậy, nhưng trong lòng lại chẳng cách nào bình tĩnh.

Anh ghen với người chưa từng gặp kia. Ghen đến nghẹn ngào.

Tại sao người ấy lại may mắn như vậy? Tại sao lại có thể được Thời Túy yêu?

Khi thấy Thời Túy dùng điện thoại soi gương, rồi còn chỉnh lại cà vạt, như thể sắp đi gặp ai đó vô cùng quan trọng, trái tim anh như rơi vào khoảng trống lạnh buốt.

Anh đẩy cửa ra ngoài.

Và ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh chạm phải Thịnh Nam Tri — người được gọi là “Chi Chi” kia.

___________________

Trong lòng Giang Nhược Bạch biết đây chính là bạn trai của Thời Túy, nhưng sự ghen tuông và u ám không nhịn được vẫn rò rỉ ra ngoài.

Chỉ là khi ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt của Thịnh Nam Tri, cả người bỗng khựng lại.

Hô hấp như bị ai bóp nghẹt trong chớp mắt.

Từ nhỏ hắn đã thích con trai, trong lòng luôn có một hình mẫu lý tưởng: một người có đôi mắt to tròn, làn da trắng như sứ, môi đỏ, vóc dáng nhỏ nhắn, giọng nói mang theo chút mềm mại và làm nũng… Dù lớn lên, hình mẫu ấy vẫn không phai nhạt, cứ như một bức tranh chưa bao giờ hoàn thiện mà hắn mãi vẽ dở trong tâm trí.

Hắn vốn nghĩ, sau khi gặp Thời Túy, tất cả những lý tưởng ấy đều có thể thay đổi.

Nhưng không ngờ hôm nay, trước mắt hắn, lại xuất hiện một người gần như khớp hoàn toàn với hình ảnh từng ám ảnh hắn bao năm—Thịnh Nam Tri.

Dù biết rõ cậu là bạn trai Thời Túy, dù lý trí đã ra sức nhắc nhở, nhưng trái tim vẫn khẽ rung lên một nhịp không kịp che giấu.

___________________

Thịnh Nam Tri bị ánh nhìn của hắn dõi theo đến mức rùng mình.
Trong lòng không khỏi cảnh giác đây là nam phụ si tình trong truyền thuyết sao? Sao lại nhìn cậu như thể muốn ăn tươi nuốt sống? Không lẽ đang tính toán điều gì sau lưng?

Cậu vội vàng tránh ánh mắt kia, hơi nghiêng mặt, giả bộ mất kiên nhẫn mà hừ một tiếng đầy cay nghiệt.

Ngay sau đó liền vòng qua người Giang Nhược Bạch, đẩy hắn một cái như đang gạt đi vật cản vô hình trước mắt.

“Tránh ra! Không biết mình đang chắn đường à?!”

Giang Nhược Bạch lấy lại tinh thần, cảm giác như vừa gặp quỷ.

Vừa rồi hắn đang làm gì vậy? Lại có thể nhìn tình địch đến ngẩn người?! Hắn từ khi nào biến thành kẻ mê sắc đẹp chứ?

Thật sự điên rồi.

Trong lòng rối loạn, hắn còn chưa kịp bực bội với Thịnh Nam Tri thì đã nghe thấy giọng Thời Túy vang lên từ phía sau.

Giọng anh dịu dàng, gọi cậu như thường lệ:
“Chi Chi, tôi ở đây. Giờ vẫn chưa tan làm, chúng ta vào văn phòng nói chuyện đi.”

Thịnh Nam Tri lén liếc xung quanh.

Người đi lại trong công ty rất đông, quan trọng nhất là Giang Nhược Bạch, nam phụ si tình trong nguyên tác, đang đứng đó.

Cậu không thể để cốt truyện tiếp theo tiến triển trong văn phòng.

“Vào cái gì mà vào” cậu cao giọng, dậm chân như nổi cáu, “chúng ta nói luôn ở đây! Cho đồng nghiệp của anh nghe thử xem ai đúng ai sai!”

Cậu quay sang, gằn từng tiếng đầy uất ức:

“Lúc yêu nhau, anh nói gì với tôi? Anh bảo tôi không cần đi làm, mọi chi phí anh sẽ lo hết! Tôi tin anh, nên mới ở nhà ngoan ngoãn chờ đợi!”

“Vậy mà mới được bao lâu? Anh đã quên hết rồi! Giờ tôi hỏi tiền thì cứ lấp liếm cho qua! Anh có biết bây giờ tôi không còn đồng nào trong người không?! Game bao lâu rồi chưa mua skin mới, mấy em gái còn đang đợi tôi tặng quà kìa, đến cả cơm còn sắp ăn không nổi!”

“Cho tôi tiền! Tôi đến đây là để đòi tiền!”

Lời nói quá mức vô lý, chẳng chịu làm gì, chỉ biết dựa dẫm vào người khác rồi còn cao giọng đòi hỏi như thể mình là người bị hại.

Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán:

“Bạn trai giám đốc là loại người này sao? Rõ ràng là một tên ăn bám còn gì!”

Có người định hùa theo, nhưng khi ánh mắt lướt qua gương mặt Thịnh Nam Tri, liền cứng họng đổi giọng:

“Nhưng mà… thật ra cũng không chắc đâu. Mọi người nghe rồi đấy, là giám đốc hứa chu cấp cho cậu ấy trước mà. Giờ nuốt lời, cũng không hẳn là lỗi cậu ta.”

“Khoan đã… cậu không phải từng nói thích giám đốc sao? Sao giờ lại bênh vực tình địch?”

“… Xin lỗi. Cậu kia quá đúng gu thẩm mỹ của tôi, tôi… chắc là muốn chuyển đối tượng rồi.”

“Đồ háo sắc hết thuốc chữa!”

Thịnh Nam Tri không nghe rõ những lời bàn tán xung quanh, chỉ cảm nhận được không khí xôn xao và ánh mắt mờ ám từ nhiều phía. Cậu không cần nghe rõ, cũng biết chắc họ đang mắng mình.

Mắng thì cứ mắng đi, càng mắng càng tốt. Chỉ cần có thể tích thêm nhiều điểm tra công giá trị, cậu liền hoan nghênh hết.

Bên này, Thời Túy hơi sững lại một nhịp.

Anh còn tưởng “Chi Chi” tới là vì mình. Thì ra là anh lại tự mình đa tình.

Giang Nhược Bạch nghe đến đây thì không chịu nổi nữa.

Cái cảm giác vừa động lòng ban nãy lập tức biến thành ghê tởm.

Hắn cảm thấy mình thật sự mắt bị mù Thời Túy mỗi ngày đều nhắc về bạn trai với vẻ đầy tự hào, hắn còn ngỡ người kia là nhân vật xuất sắc cỡ nào.

Kết quả lại là… một kẻ ăn bám?!

Có đẹp đến mấy thì cũng vô dụng thôi, chẳng qua chỉ là một tên cặn bã đội lớp da hồ ly.

Hắn là người biết rõ Thời Túy vất vả thế nào. Mỗi ngày đều làm việc đến kiệt sức, thậm chí từng vào viện vì mất ngủ vậy mà tất cả cố gắng ấy là để nuôi một kẻ thế này?

Nuôi đến mức người ta quen miệng đòi hỏi, thậm chí còn đòi như thể mình là người có lý?

Trong lòng trào lên một cơn phẫn nộ, hắn bật ra tiếng cười lạnh:
“Thứ cặn bã.”

Thịnh Nam Tri lập tức quay lại, mắt sáng lên như vừa bắt được điểm để phản công. Cậu trừng mắt nhìn Giang Nhược Bạch, cặp mắt đào hoa xinh đẹp giờ ánh lên vẻ tức giận, gương mặt trắng nõn cũng đỏ bừng vì tức.

Giang Nhược Bạch vốn đang tức giận, nhưng không hiểu sao lại chợt nhớ tới những đoạn video trên mạng, mấy con mèo ngạo kiều nhỏ thích phồng má khi bị chọc giận.

Trước mắt hắn hiện ra đúng là một cái hình ảnh ấy một gương mặt xinh đẹp tức giận đến đỏ lên, không biết là buồn cười hay đáng yêu.

Hắn bị cái vẻ mặt rực rỡ ấy làm cho khựng lại nửa giây, câu “đồ cặn bã” đang chuẩn bị mắng tiếp cũng nghẹn nơi cổ họng.

Giống như sợ làm dơ lỗ tai người ta.

Cuối cùng hắn hít sâu một hơi, nghiêm giọng:
“Tôi nói cậu đấy.”

“Cậu cũng là một người đàn ông, tay chân đầy đủ, sao lại dựa dẫm để người khác nuôi? Không thấy mất mặt à?”

……

Cái gì cơ?! Thịnh Nam Tri há miệng, sững người.

Hết rồi á? Chỉ có vậy thôi sao?

Tưởng là một đòn chí mạng, ai ngờ… tiếng sấm to mà hạt mưa lại nhỏ xíu?!

Trong cốt truyện tra công luôn bị nam phụ mắng đến tức điên.

Thịnh Nam Tri không hiểu vì sao mình rõ ràng giống như tra công, nhưng lại luôn bị lật xe.

Cậu có chút luống cuống, chỉ có thể cứng rắn tiếp tục theo cốt truyện của mình.

Thịnh Nam Tri làm ra vẻ khinh thường.

“Cậu tính là gì vậy? Tôi với bạn trai tôi nói chuyện, cậu chen vào làm gì? Tôi thích ăn cơm mềm, Thời Túy sẵn sàng cho tôi ăn! Cậu có quyền gì mà quản tôi?! Lo chuyện bao đồng.”

Giang Nhược Bạch chỉ nhấp miệng, không nói gì.

Thịnh Nam Tri lại tiếp tục trút bầu tâm sự.

“Cậu sao lại thích xen vào việc người khác như vậy?! Tôi đã biết rồi, cậu có phải thích Thời Túy? Cho nên mới vội vàng bênh vực anh ta?!”

Giang Nhược Bạch mặt mày trắng bệch.

Hắn vừa muốn phủ nhận, nhưng lại nghe Thịnh Nam Tri như đã phát hiện ra nhược điểm của mình.

“Đúng rồi, tôi vừa rồi đã cảm thấy có gì đó không ổn, lúc đi làm cậu chẳng chịu làm việc, không biết vào trong văn phòng anh ta làm gì!”

Cậu lại mắng Thời Túy, “Tôi cũng đoán được anh không muốn đưa tiền cho tôi… Vì anh coi trọng hắn, nên muốn giữ tiền lại để nuôi hắn phải không?! Anh thật ghê tởm!”

Trong nguyên cốt truyện, tra công chính là dùng những lời như vậy để bôi nhọ Thời Túy, thậm chí còn nói những lời cay nghiệt hơn.

Thịnh Nam Tri thật sự không nói được gì, chỉ có thể phẫn nộ nhìn Thời Túy.

Thời Túy muốn giải thích, nhưng lại bị Thịnh Nam Tri không kiên nhẫn ngắt lời.

“Tôi không nghe đâu! Tóm lại, hôm nay anh phải đưa tiền cho tôi, nếu không chúng ta chia tay! Tôi sẽ đi tìm người khác có tiền hơn! Tôi còn muốn tung câu chuyện ngoại tình của các anh lên mạng cho mọi người đều biết!”

Lời vừa thốt ra, không khí xung quanh bỗng chốc im lặng.

Giọng nói Thời Tuý vẫn nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt lại nghiêm túc, anh nhìn Thịnh Nam Tri, ánh mắt nặng nề.

“Chi chi, đừng suốt ngày nói chia tay như vậy, anh sẽ đau lòng.”

Thịnh Nam Tri bỗng cảm thấy ánh mắt của Thời Túy có gì đó rất đáng sợ, không tự chủ lùi lại một bước, nhưng lại bị Thời Túy nắm lấy tay.

Bàn tay ấm áp, khô ráo của anh siết chặt lấy tay cậu.

“Bọn anh chỉ là đồng nghiệp bình thường, không có mối quan hệ đặc biệt nào. Anh có thể dùng mạng của mình để đảm bảo.”

Thịnh Nam Tri không thể nói gì, chỉ biết nhìn Thời Túy.

Thời Túy lại quay lại với sự ôn nhu, sủng nịch như xưa.

“Chi chi, anh tan tầm ngay bây giờ, em ở đây đợi tôi một chút nhé? Chúng ta cùng nhau về nhà.”

Thịnh Nam Tri có chút lúng túng, nhưng vẫn kiên quyết.

“Vậy còn tiền của tôi thì sao…”

Thời Túy thở dài, đúng là nhóc tham tiền.

Trong tay anh không có nhiều tiền, tất cả đều đã dùng để mua nhà.

Anh biết Chi Chi thích biệt thự rộng rãi nhưng hiện tại họ chỉ đang thuê một căn trọ nhỏ, có chút chật chội. Vì thế, anh quyết định sẽ đổi sang một nơi ở mới.

Mấy năm qua, Thời Túy chăm chỉ làm việc, tích cóp được một khoản tiền. Cuối cùng đã đủ để mua một căn hộ nhỏ. Mặc dù nó không được hoành tráng như biệt thự trước, nhưng ít nhất môi trường ở sẽ thoải mái hơn rất nhiều, giúp Chi Chi có thể sống tốt hơn.

Thời Túy vỗ vai cậu, nói: "Về nhà thôi."

Thịnh Nam Tri không vui, chỉ ậm ừ một tiếng.

Dù sao, đồng nghiệp của Thời Túy đều biết cậu là người như thế nào, chắc chắn về sau sẽ có người nói xấu sau lưng cậu trước mặt Thời Túy.

Cốt truyện gần như đã hoàn thành.

Thịnh Nam Tri đành thuận theo, không muốn làm quá căng thẳng.

Cậu làm bộ không quan tâm, nói: "Điện thoại tôi hết pin rồi, tôi muốn chơi trò chơi."

Thời Túy liền nói: "Trong văn phòng có sạc."

Thời Túy sắp xếp cho cậu xong rồi ra ngoài. Lúc đi qua, anh nhận ra Giang Nhược Bạch vẫn còn đứng đó, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

_____________________

edit: thương Thời Tuý quá huhu 

Mọi người vote, đánh giả ủng hộ mình nha :3 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play