Hạ Lan Từ lắc đầu, nói: “Vậy thì không phải, chỉ là ta chưa từng chửi người.”
Lục Vô Ưu lấy ra vài tấu chương trống đưa cho Hạ Lan Từ, lại cầm bút của mình lên lần nữa, nói: “Cứ dựa theo cách nàng đối xử với ta ở Thanh Châu mà viết là được, mắng nhiều sẽ quen thôi. Đọc nhiều sách như thế mà không truyền tải sang câu chữ cũng là lãng phí.”
Hạ Lan Từ cảm thấy những lý lẽ của hắn thật sự rất nhiều: “… Đọc sách không phải là để mắng người.”
Lục Vô Ưu nói: “Không mắng thì sao khiến người đời tỉnh ngộ, tất nhiên là phải chấn động đến người điếc có thể nghe, người mù có thể thấy mới tốt — cha nàng ở Đô sát viện, nàng chưa từng thấy tấu chương của Ngự sử bên đó sao? Lời lẽ tác phong của các ngôn quan đó kiêu ngạo không phải là nói suông, ta thế này đã xem như tốt lắm rồi. Những tấu chương buộc tội khác căn bản đều dựa trên tội danh phải tru di cả nhà mà viết, làm sao cho người nghe kinh sợ thì làm, chỉ nhìn vào tấu chương thôi thì ai cũng đáng chém đầu, bằng không thì sao bên kia chỉ cần một bản tấu chương hạch tội thì bên này chúng ta đã phải dâng tấu xin từ quan với Thánh thượng. Đương nhiên, từ quan là không thể từ quan…” Hắn vừa nói, vừa cúi đầu bắt đầu viết tiếp: “Nàng cũng đừng quá căng thẳng, cứ tùy ý mà viết giúp ta vài bản tấu chương là được.”
Hạ Lan Từ đành phải cầm một cây bút lên.
Tuy nàng đã viết qua không ít bài văn, nhưng chưa từng viết tấu chương bao giờ, chỉ biết cách thức đại khái, nhưng khi cúi đầu viết vẫn có chút bồn chồn, nàng còn nghe thấy giọng nói chứa đầy ý cười của Lục Vô Ưu: “Không sao, viết hỏng thì chỗ này của ta vẫn còn rất nhiều tấu chương trống, nàng có thể viết lại một quyển khác đến khi hài lòng mới thôi.”
***
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT