Hạ Lan Từ nói: “… Chàng xuống khỏi người ta đi, chân ta đều bị chàng đè đến tê rần rồi.”
Nhưng mà vài ngày sau, Lục Vô Ưu không còn nhàn rỗi như vậy nữa.
Trước kia buổi tối hắn vô cùng rảnh rỗi, không phải đọc sách thì cũng là nghiên cứu lịch sử, quá lắm là đi xã giao với đồng liêu về muộn chút thôi, vẫn còn thời gian mang về cho Hạ Lan Từ ít điểm tâm.
Nhưng mấy ngày gần đây, Hạ Lan Từ đều thấy hắn miệt mài viết lách trong thư phòng, không biết đang viết gì.
Đến nỗi người bình thường ít vào thư phòng hắn như Hạ Lan Từ cũng không nhịn được phải đến hỏi: “Chàng đang viết gì vậy?”
Lục Vô Ưu tiếp tục viết không ngừng, không ngẩng đầu lên mà nói: “Mắng người.” Sau đó hắn chỉ vào một chồng tấu chương trên bàn rồi nói tiếp: “Đây là mắng ta, ta tìm đồng liêu ở Thông Chính Ti sao chép lại bản gốc. Nàng thấy hứng thú có thể nhìn xem, mắng chửi không có trình độ gì.”
Hạ Lan Từ lập tức hiểu ra: “Là tấu chương buộc tội sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play