Lạc Tấn Vân mở miệng, giống như muốn dùng chính lời nói của mình nói cho nàng biết, Bùi Tuyển là thật sự đã ch·ết. Không phải mộng, không phải ảo giác, chính là sự thật.
Một nỗi bi thống lớn như triều dâng từ trong tim tràn ra, nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người không còn sức chống đỡ.
Tiết Nghi Ninh rốt cuộc vẫn không khóc nổi nữa, thân thể mềm nhũn đổ xuống đất, Lạc Tấn Vân hoảng hốt đỡ lấy, vừa chạm đến liền phát hiện nàng đã ngất, lập tức ôm nàng lên, truyền người gọi xe ngựa.
Hộ vệ phóng ngựa như bay. Trong xe, hắn ôm nàng vào lòng, cúi đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, siết chặt lấy.
Hắn từng nhiều lần hy vọng Bùi Tuyển có thể vĩnh viễn biến mất khỏi lòng nàng, nhưng chưa bao giờ thật sự mong y phải ch·ết. Huống hồ lại là cái ch·ết bất ngờ như thế.
Nàng sẽ mãi mãi thống khổ, mãi mãi khắc ghi.
Người sống, làm sao có thể tranh với người đã ch·ết?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play