Khai xuân năm ấy, Hoàng thượng phong Hoàng trưởng tôn làm Thái tử, đồng thời hạ chiếu đại xá thiên hạ. Đến tiết Thanh Minh, nhân dịp đại xá, văn võ bá quan cũng được ân nghỉ dài đến bảy ngày. Lại thêm xuân về hoa nở, người người đều rộn ràng tính chuyện du xuân.
Lạc Tấn Vân từ quân cơ các trở về, ôm lấy Bảo Châu đang cho cá vàng ăn trong sân, hỏi: “Nương con đâu rồi?”
Bảo Châu chỉ về hướng chính phòng, líu ríu đáp: “ Nương, trong đó, với cô nãi nãi, đang nói chuyện.”
Lạc Tấn Vân ôm Bảo Châu vào nhà, quả nhiên thấy tiểu cô cô của Lạc gia đang ngồi trò chuyện cùng Tiết Nghi Ninh. Nhìn thấy hắn, nàng ta vội đứng dậy hành lễ, rồi cười nói: “Bảo Châu nhà huynh càng lớn càng xinh đẹp, sau này không chừng sẽ trở thành một đại mỹ nhân đấy.”
Lạc Tấn Vân hơi có phần đắc ý, đáp: “Ấy là điều đương nhiên.”
Dứt lời, hắn đưa mu bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt tròn trĩnh của nữ nhi. Tay hắn năm xưa quen nắm đao thương, lòng bàn tay đã chai sần, nhưng mu bàn tay vẫn nhẵn mịn.
Tiểu cô cô mỉm cười nói thêm vài câu rồi cáo từ rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT