Sau giờ Ngọ, mặt trời chói chang treo cao, ánh nắng rực rỡ trải khắp nhân gian. Hôm nay, Lạc phủ không còn vẻ yên tĩnh thường ngày—lão phu nhân dẫn theo con cháu trong nhà, quây quần dưới mái hiên, vừa uống trà vừa chuyện trò, thỉnh thoảng lại ngóng ra cổng, chờ tin tức truyền đến.

Gia chủ Lạc Tấn Vân, Trấn Quốc Đại tướng quân, đã rời nhà chinh chiến hơn một năm. Hôm nay, hắn phụng mệnh hồi kinh, cả nhà đã chờ sẵn từ sớm, chỉ đợi hắn trở về phủ, liền cùng nhau ra nghênh đón.

Tiết Nghi Ninh an tĩnh ngồi ở vị trí thứ ba bên dưới lão phu nhân. Lúc lão phu nhân và nhị thẩm đang trò chuyện, nàng lặng lẽ đứng dậy, cẩn thận châm trà, rót đầy chén cho hai người, lại dịu dàng phân phó nha hoàn mang thêm một đĩa hạt dưa lên.

Lạc Tấn Vân theo Hoàng thượng chinh chiến suốt bảy năm từ U Châu, một trận công phá kinh thành, lập nên triều đại mới. Từ một võ quan nhỏ nhoi nơi đất phong, hắn một bước lên trời, trở thành Trấn Quốc Đại tướng quân, nắm trong tay binh quyền thiên hạ.

Lão phu nhân đã sống ở U Châu gần cả đời, nay về kinh thành vẫn chưa quen với những món điểm tâm tinh xảo nơi đây. Bà chỉ thích nhấm nháp hạt dưa, dù trên bàn bày đủ bảy tám loại quả khô, nhưng chỉ riêng đĩa hạt dưa là đã vơi đi gần hết.

Nhị thẩm nương liếc nhìn Tiết Nghi Ninh, ánh mắt không giấu được vẻ tán thưởng, cười nói: “ Cháu dâu cả vừa đoan trang hiền huệ, lại chu đáo tinh tế. Tẩu tẩu thật có phúc khí! Giá mà nhà ta cũng có một nàng dâu được một nửa như vậy, ta nằm mơ cũng phải bật cười.”

Lão phu nhân cười đáp: “Đâu có đâu có, đều là các ngươi nâng đỡ nó thôi.” Nhưng trong giọng điệu lại không giấu được chút đắc ý. Đoạn, bà quay sang con dâu, cố ý tỏ ra nghiêm nghị, mang theo uy thế của bậc trưởng bối: “Phòng bếp đã chuẩn bị xong chưa? Có đúng giờ dọn cơm không, đừng để chậm trễ canh giờ.”

Tiết Nghi Ninh dịu dàng đáp: “Vừa rồi con đã kiểm tra qua, mọi thứ đều chuẩn bị chu toàn, chắc chắn sẽ không chậm trễ.”

Lão phu nhân hài lòng, quay sang nhị thẩm nương nói: “Đừng nói đâu xa, trước kia ở U Châu, nhà chỉ có mấy người, mọi thứ đều đơn giản. Giờ đến kinh thành, phủ lớn thế này, người lại đông đúc, ta thật sự lo không xuể. Nhưng may mắn có con dâu cả, không hổ là tiểu thư xuất thân danh môn, mọi việc đều thạo tường tận. Giờ ta chỉ cần giao hết cho nó, bản thân cũng được thanh nhàn.”

Lạc Tấn Vân sau khi được phong Trấn Quốc Đại tướng quân, liền cưới Tiết Nghi Ninh, đích nữ của Tiết gia—một gia tộc nhiều đời trâm anh, thư hương danh giá.

Xuất thân của hắn có phần kém hơn, dù nhờ quân công mà thăng đến nhị phẩm, nhưng muốn đứng vững trong giới quyền quý thì vẫn còn thiếu một bước. Việc cưới Tiết Nghi Ninh, thiên kim nhà thế gia, không chỉ giúp hắn nhanh chóng nâng cao môn hộ, mà còn khiến hắn trở thành nhân vật hiển hách trong kinh thành.

Những lời của lão phu nhân chẳng qua cũng là đang khoe khoang với nhị thẩm nương về xuất thân cao quý của Tiết Nghi Ninh—một tiểu thư nhà danh giá, nay lại trở thành con dâu của mình, cẩn thận tỉ mỉ, hiếu thuận chu toàn, nghe lời từng chút một. Chẳng trách bà cảm thấy vô cùng đắc ý!

Nhị thẩm nương thừa biết lão phu nhân đang cố ý khoe khoang, nhưng bà ta cũng không vạch trần, chỉ liên tục khen ngợi, làm cho lão phu nhân càng thêm vui vẻ.

Lúc này, Hoàng Thúy Ngọc, nhị con dâu trong phủ, lại âm thầm trợn mắt, rồi quay sang Tiết Nghi Ninh, giọng điệu có phần châm chọc: “Đại tẩu, sao ta nghe nói hôm nay ngay cả giò heo cũng không có? Chị không biết đây là món ăn trứ danh của U Châu à? Bất kể là việc hiếu, hỉ hay khi đón tiếp khách quý, đều không thể thiếu món này. Hôm nay đại ca trở về, là chuyện vui lớn như vậy, mà lại không có giò heo, chẳng phải hơi thất lễ sao?”

Lão phu nhân vừa nghe, cũng cau mày hỏi: “Thật sự không có giò heo sao?”

Tiết Nghi Ninh dịu dàng đáp: “Nương, ban đầu con cũng định giao cho phòng bếp chuẩn bị, nhưng rồi nghĩ lại, tướng quân từ đại mạc lên đường gấp rút, chỉ mười ngày đã đến kinh thành, dọc đường chắc chắn ăn không đủ bữa, màn trời chiếu đất, toàn dựa vào lương khô và rau dại cầm cự. Nếu đột nhiên ăn món có nhiều mỡ béo, e rằng sẽ hại đến thân thể. Vì vậy con mới không để phòng bếp làm. Đây là con dâu sơ sót, lẽ ra nên hỏi qua ý kiến của nương trước.”

Lão phu nhân nghe xong, chợt nhớ ra quả thực đúng như vậy. Hôm nay tiệc rượu là để đón nhi tử hồi phủ, tự nhiên phải lấy hắn làm trọng. Cách sắp xếp của Tiết Nghi Ninh cũng không phải không có lý.

Tuy trong lòng đã chấp nhận, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ nghiêm khắc: “Con đã sắp xếp như vậy, giờ cũng không kịp thay đổi nữa, cứ thế đi. Nhưng lần sau có chuyện gì thì nên hỏi qua ta trước.”

"Vâng, con dâu đã rõ." Tiết Nghi Ninh nhẹ nhàng đáp.

Tiểu cô cô nhà họ Lạc cười trêu: “A Ninh đối với Tấn Vân thật chu đáo, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt cũng để tâm. Hai người mới thành thân ba tháng, huynh ấy đã phải ra chiến trường, bây giờ trở về, coi như vẫn còn trong giai đoạn tân hôn. Mau mau sinh một bé trai bụ bẫm đi nào!”

Tiết Nghi Ninh cúi đầu, khẽ giọng đáp: “Chuyện này... cũng không thể vội được.”

Mọi người thấy dáng vẻ nàng e thẹn, liền phá lên cười, trêu ghẹo hai người vốn là tân hôn phu thê, nay lại rơi vào tình cảnh “tiểu biệt thắng tân hôn”, chẳng khác nào tân hôn nối tiếp tân hôn, e rằng sắp tới sẽ càng thêm ngọt ngào.

Hoàng Thúy Ngọc ngồi một bên, mặt mày lạnh nhạt, lặng lẽ xoa bụng mình.

Nàng hiện đang mang thai, trước đây cũng đã sinh cho Lạc gia một đứa con trai, thế nhưng mỗi khi có mặt Tiết Nghi Ninh, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người đại tẩu, còn nàng con dâu thứ lại bị bỏ quên.

Hừ, chẳng qua cũng chỉ là xuất thân cao, dung mạo dễ nhìn hơn một chút mà thôi. Lúc nào cũng tỏ ra đoan trang hiền huệ, đúng là làm bộ làm tịch!

Đúng lúc này, Triệu mụ mụ từ phía trước đi tới bẩm báo: “Lão phu nhân, tướng quân đã giục ngựa vào thành! Hiện tại đang cùng nội thị trong cung tiến cung yết kiến.”

Lão phu nhân nghe vậy liền vui mừng, vội nói: “Tốt, tốt! Mau ra trước cổng chờ, đợi hắn từ trong cung trở về thì lập tức báo tin.”

"Vâng, vậy lão nô đi ngay." Triệu mụ mụ đáp rồi lui xuống, lập tức ra phía trước thăm dò tin tức.

Vốn tưởng rằng sau khi Lạc Tấn Vân yết kiến Hoàng thượng rồi hồi phủ, ít nhất cũng phải mất nửa canh giờ. Không ngờ mới qua hai khắc, Triệu mụ mụ đã vội vã quay lại, vẻ mặt đầy do dự, dường như có chuyện gấp muốn bẩm báo nhưng lại ấp úng mãi không nói, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Tiết Nghi Ninh.

Tiết Nghi Ninh khẽ cau mày, bình thản lên tiếng: “Có chuyện gì thì cứ nói.”

Lúc này Triệu mụ mụ mới cúi đầu, dè dặt bẩm: “Trường Sinh vừa về trước, mang theo một cô nương chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Hắn nói... nói là tướng quân đưa từ bên ngoài về, muốn nạp làm di nương, dặn trong phủ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi trước.”

Lời vừa dứt, cả phòng lập tức im phăng phắc, không ai dám thở mạnh. Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về Tiết Nghi Ninh.

Thành thân chưa được bao lâu, Lạc Tấn Vân đã rời nhà ra chiến trường, để lại tân nương trong phủ suốt hơn một năm trời. Vậy mà giờ hắn trở về, lại mang theo một di nương?

Chuyện này thử hỏi Tiết Nghi Ninh sao có thể chịu nổi?

Ngay cả lão phu nhân, thân là mẹ ruột của Lạc Tấn Vân, cũng cảm thấy khó tin, liền nghiêm giọng hỏi: “Ngươi chắc chắn nghe đúng chứ? Trường Sinh thật sự nói vậy?”

Triệu mụ mụ vội vàng đáp: “Lão nô đã hỏi đi hỏi lại mấy lần, Trường Sinh vẫn khẳng định như vậy. Hắn nói đây là lệnh của tướng quân, còn bảo nếu phu nhân không đồng ý, tướng quân sẽ đích thân trở về nói chuyện với nàng.”

Trường Sinh vốn là tâm phúc bên cạnh Lạc Tấn Vân, trước nay làm việc luôn cẩn thận, hắn đã nói thế, tám chín phần là sự thật.

Lão phu nhân nhất thời sững sờ, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, trầm giọng dặn dò: “Bảo bọn họ đi cửa nách vào, cả cô nương kia lẫn Trường Sinh, đưa đến đây cho ta xem.”

Triệu mụ mụ lĩnh mệnh, lập tức rời đi.

Tiểu cô cô nhà họ Lạc thấy Tiết Nghi Ninh sắc mặt tái nhợt, bèn lúng túng an ủi: “Có lẽ... có ẩn tình gì khác chăng? Tấn Vân vốn là người chín chắn, đâu phải hạng ham mê hoa cỏ ngoài kia.”

Nhị thẩm nương cũng tiếp lời: “Cũng có thể là mấy ả ca kỹ lẳng lơ bên ngoài bày trò quyến rũ. Đến lúc đó đuổi đi là xong.”

Hoàng Thúy Ngọc khó khăn lắm mới có cơ hội lên tiếng, vừa nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tiết Nghi Ninh, vừa thản nhiên nói:

“Tiểu cô cô và thím nói nghiêm trọng quá rồi, đây cũng không phải chuyện to tát gì. Đại ca bây giờ là Trấn Quốc Đại Tướng Quân, lại còn phong thái tuấn lãng, nạp một hai thiếp thất chẳng phải là chuyện quá đỗi bình thường sao? Đại tẩu xưa nay vốn hiền thục, cũng không phải kiểu phụ nữ ghen tuông chua ngoa, sao có thể so đo chuyện này được?”

Nàng chỉ muốn đứng ngoài xem kịch vui, lại nhân cơ hội đẩy Tiết Nghi Ninh vào thế khó xử. Chỉ cần Tiết Nghi Ninh không đồng ý cho người kia vào cửa, vậy chẳng phải sẽ mang tiếng là lòng dạ hẹp hòi, làm mất mặt Tiết gia, một gia tộc danh giá sao?

Tiết Nghi Ninh bình tĩnh đáp: “Mọi chuyện cứ đợi mẫu thân gặp cô nương đó rồi hẵng nói.”

Đang nói chuyện, Triệu mụ mụ đã dẫn theo Trường Sinh cùng một cô nương bước vào.

Trường Sinh tiến lên hành lễ, thuật lại đúng những lời đã báo trước đó, nhưng lần này bổ sung thêm: Cô nương này là con nhà gia giáo, cha mẹ đều mất sớm, huynh trưởng từng phục vụ dưới trướng Lạc Tấn Vân, nhưng không may tử trận trong cuộc chinh chiến lần này. Vì thương cảm cảnh cô nhi không nơi nương tựa, Lạc Tấn Vân mới đưa nàng về.

Lão phu nhân nghe vậy liền bảo cô nương kia lên tiếng tự giới thiệu.

Cô gái ấy mặc một bộ đồ trắng, có lẽ vì đang chịu tang cho huynh trưởng. Trên đầu nàng cài một đóa hoa lụa trắng, vài sợi tóc mềm mại buông rủ trên gương mặt. Đôi mắt đào hoa long lanh như ngấn nước, ánh lên nét yếu đuối mong manh. Quả thực là một dáng vẻ nhu mì lay động lòng người, không chỉ nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng khó mà nặng lời trách móc.

Vừa trông thấy nữ nhân này, Hoàng Thúy Ngọc lập tức không nhịn được mà bật cười, liếc mắt về phía Tiết Nghi Ninh.

Thật thú vị! Người khác có thể bị bộ dạng này lừa gạt, nhưng nàng thì không. Nhìn bên ngoài thì ra vẻ thương tâm vì huynh trưởng qua đời, nhưng thực chất từng chi tiết trên người đều được sắp đặt tỉ mỉ, cố tình tạo nên vẻ nhu nhược đáng thương. Nào phải cô nhi yếu đuối đáng thương gì chứ? Rõ ràng là một con hồ ly tinh đầy dã tâm!

Có một con hồ ly tinh như vậy vào cửa, xem thử Tiết Nghi Ninh còn có thể tiếp tục giữ dáng vẻ hiền lương thục đức được bao lâu!

Tiết Nghi Ninh vẫn lặng im, lúc này chưa đến lượt nàng lên tiếng.

Lão phu nhân ngồi ngay chính giữa, quan sát cô nương phía dưới, rồi cất giọng hỏi: “Tên họ là gì? Quê quán ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi?”

Cô nương kia cũng không hề lúng túng, chậm rãi đáp từng câu một: "Tên là Hạ Liễu Nhi, quê ở Hàng Châu, năm nay mười sáu." Lời lẽ rõ ràng, ai hỏi gì đáp nấy, không nói dư một câu, cũng không có chỗ nào để bắt bẻ.

Nghe xong, lão phu nhân liền quay sang Tiết Nghi Ninh, nhàn nhạt hỏi: “Nghi Ninh, con nghĩ thế nào?”

Tiết Nghi Ninh cười khổ một chút. Bà bà đã nói vậy, làm con dâu, nàng còn có thể nói gì? Chẳng lẽ từ chối, không cho người ta vào cửa, rồi mang danh ghen tuông hay sao?

Huống hồ, Lạc Tấn Vân đã đưa người về, tức là đã quyết định xong. Ai cũng biết hắn là người nói một không hai, há có thể để nàng phản đối?

Nàng bình tĩnh đáp: “Cứ theo ý tướng quân, sắp xếp chỗ ở cho nàng trước, còn lại chờ tướng quân trở về rồi bàn tiếp.”

Lão phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho nàng ở sân phía Tây Bắc, dọn dẹp lại một chút rồi để nàng tạm trú.”

Bà quay sang nhìn đại nha hoàn Xuân Hoa, dặn dò: “Ngươi sắp xếp đi, bảo Phân Nhi qua đó hầu hạ, những chuyện khác để sau rồi tính.”

Xuân Hoa nghe lệnh, dẫn Hạ Liễu Nhi đi về phía sau. Dưới mái hiên, đám phụ nhân ngồi đó nhất thời rơi vào trầm mặc, ai nấy đều mang vẻ mặt khác nhau, có chút xấu hổ.

Lão phu nhân có lẽ cảm thấy hơi băn khoăn, liếc nhìn Tiết Nghi Ninh rồi mở miệng: “Lát nữa ta sẽ hỏi kỹ Tấn Vân, xem cô nương này có phải xuất thân trong sạch hay không. Nếu không trong sạch, đừng mong bước chân vào nhà ta.”

Tiết Nghi Ninh dịu dàng đáp: “Mẫu thân nói phải.”

Mọi người trò chuyện rôm rả gần nửa canh giờ, bỗng có tin truyền đến: Tướng quân đã về phủ!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play