Lâu nay vẫn nghe nói Lạc Tấn Vân chẳng mấy để tâm đến vị thê tử này, nhưng không ngờ lại vô tình đến nhường ấy. Phu thê tình thâm còn xa vời, huống hồ gì cử án tề mi(*), ngay đến chút kính trọng tối thiểu cũng chẳng có, hệt như nàng chưa từng được đặt vào mắt.
(*)chỉ vợ chồng tôn trọng, hòa thuận, đối đãi lễ nghĩa với nhau như khách.
Cũng may Tiết Nghi Ninh là người trầm ổn, hiểu lễ nghi, lúc này vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Nếu đổi lại là kẻ khác, e rằng đã sớm khóc lóc thảm thiết, thậm chí nghĩ quẩn.
Lão phu nhân trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi phân phó: “Dọn dẹp lại tiểu viện ở góc Tây Bắc, để nàng tạm thời lưu lại đó.” Đoạn quay sang đại nha hoàn Xuân Hoa, nhàn nhạt dặn dò: “Ngươi thu xếp ổn thỏa, bảo Phân Nhi qua đó hầu hạ, còn những chuyện khác, chờ sau hẵng tính.”
Xuân Hoa cúi đầu lĩnh mệnh, dẫn theo Hạ Liễu Nhi lui xuống. Dưới mái hiên, một đám phụ nhân lặng thinh không nói, bầu không khí thoáng chốc trở nên gượng gạo.
Lão phu nhân đưa mắt nhìn Tiết Nghi Ninh, tựa hồ có chút băn khoăn, liền nhàn nhạt nói: “Ngày khác ta hỏi lại Tấn Vân cho rõ, xem cô nương kia có xuất thân trong sạch hay không. Nếu không, tuyệt đối không thể bước chân vào cửa Lạc gia.”
Tiết Nghi Ninh ôn nhu đáp: “Mẫu thân dạy rất phải.”
Mọi người tiếp tục chuyện trò, mãi đến gần nửa canh giờ sau, phía trước truyền tin—tướng quân đã hồi phủ!
Lão phu nhân kích động đứng bật dậy, thậm chí không cần người dìu, vội vã bước nhanh ra ngoài cửa lớn. Những người khác cũng nóng lòng theo sau, chỉ có Tiết Nghi Ninh thong thả đứng dậy, nhẹ chỉnh tay áo, thu lại vạt váy, dáng vẻ đoan trang, chậm rãi bước theo sau cùng.
Vừa đến trước cửa lớn, chỉ chờ trong chốc lát, xa xa đã thấy một đội kỵ binh phi nhanh đến, bụi cuốn mịt mù. Trên lưng tuấn mã, những bộ giáp sắt sáng rực ánh lên dưới nắng chiều, nổi bật nhất chính là nam nhân cưỡi ngựa giữa hàng quân—thân hình cao ngạo, khí chất lạnh lùng mà sắc bén. Đến trước cửa phủ, hắn dứt khoát xoay người xuống ngựa, thần sắc có chút thư giãn, bước chân trầm ổn tiến đến trước mặt mọi người, hướng lão phu nhân cùng chư vị trưởng bối chào hỏi.
Sau khi thi lễ với trưởng bối, ánh mắt hắn mới dừng lại trên người Tiết Nghi Ninh. Thế nhưng vẻ nhu hòa trong mắt chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng trở lại lạnh nhạt như cũ. Giọng nói trầm thấp cất lên: “Đã hơn một năm, trong nhà đều nhờ nàng lo liệu.”
Tiết Nghi Ninh khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Phu quân vì nước xông pha, trải muôn dặm gió sương, công lao khó sánh bằng.”
Lời nàng còn chưa dứt, tiểu chất nhi Tỏa Nhi đã lon ton chạy tới, ôm chặt lấy chân Lạc Tấn Vân. Hắn chẳng hề liếc mắt nhìn nàng, chỉ cúi xuống cười với đứa nhỏ: “Tỏa Nhi lại lớn hơn rồi.” Đoạn liền đưa tay bế bổng đứa trẻ lên, thần sắc lạnh lùng khi nãy cũng dần hòa hoãn, giữa hàng mày thấp thoáng ý cười thư thái.
Tiết Nghi Ninh hơi cúi đầu, che giấu tia cảm xúc thoáng qua trong đáy mắt, dáng vẻ vẫn đoan trang như cũ, không để ai nhìn ra nửa phần khác lạ.
Sau đôi ba câu hàn huyên trước cửa, cả nhà cùng nhau bước vào đại môn. Lạc Tấn Vân về phòng thay y phục, Tiết Nghi Ninh lặng lẽ theo sau, giữ đúng bổn phận thê tử, tận tâm hầu hạ.
Khi vào phòng, nàng định giúp hắn cởi bỏ áo giáp. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, đã bị hắn ngăn lại. Hắn vừa tự mình cởi giáp, vừa hỏi nàng:
“Chuyện của Liễu Nhi, nàng đã biết chưa?”
Tiết Nghi Ninh gật đầu, đáp: “Trường Sinh đã kể rõ với thiếp.”
Lạc Tấn Vân lại hỏi: “Hiện giờ nàng ấy đang ở đâu?”
Tiết Nghi Ninh khẽ giọng đáp: “Ở tiểu viện phía Tây Bắc, mẫu thân đã sắp xếp Phân Nhi tới chăm sóc.”
Hắn “Ừm” một tiếng, tỏ ý tán thành, sau đó dặn dò thêm: “ Nhớ đưa chút thức ăn qua cho nàng ấy.”
Tiết Nghi Ninh dịu dàng đáp: “Vâng, phu quân cứ yên tâm, thiếp sẽ thu xếp.”
Lúc này, Lạc Tấn Vân đã cởi xong áo giáp, thay ngoại bào, đang định rời đi thì chợt nghĩ ra điều gì đó. Hắn quay lại, dặn dò:
“Nàng là tiểu thư danh môn, đừng đánh mất phong độ.”
Ý hắn muốn nói, nàng không nên vì ghen tuông mà cố tình làm khó cô nương họ Hạ kia.
Tiết Nghi Ninh khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói: “Thiếp biết rồi, sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
Lạc Tấn Vân xoay người rời khỏi phòng, hướng về yến thính mà đi.
Tiết Nghi Ninh đứng phía sau lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt tĩnh mịch, tựa hồ không hề tức giận, chỉ lặng lẽ như một khúc gỗ vô tri.
Nha hoàn Ngọc Khê tiến lên, đau lòng nắm lấy tay nàng, nghẹn ngào gọi: “Phu nhân…”
Tiết Nghi Ninh không hề phản ứng. Nhìn thấy chủ tử thất thần, Ngọc Khê gần như bật khóc, run giọng nói: “Hay là… chúng ta về Tiết gia, thưa với lão gia và phu nhân? Biết đâu họ có thể đòi lại công bằng cho người.”
Tiết Nghi Ninh lắc đầu: “Phụ thân còn trông chờ tướng quân giúp nguời trở lại Hàn Lâm viện, người có thể nói gì chứ? Chúng ta đừng gây thêm phiền phức cho họ.”
Ngọc Khê cuối cùng không nhịn được nữa, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Thật quá đáng… Sao có thể như vậy… Dù là người bạc tình bội nghĩa đến đâu, cũng không nạp thiếp nhanh như thế… Phu nhân ngày ngày vất vả, chân không chạm đất, rốt cuộc lại nhận về kết cục này…”
Theo quy củ của những gia đình danh giá trong kinh thành, chuyện này đáng lẽ không nên xảy ra như vậy.
Nam nhân đa phần đều sẽ nạp thiếp, nhưng thường là sau khi thành thân một hai năm, sớm nhất cũng phải đợi đến khi chính thê mang thai. Vậy mà hắn, thành thân chưa đầy ba tháng đã rời nhà, nay vừa trở về liền dẫn theo thiếp thất. Hành động này chẳng khác nào hoàn toàn không đặt thê tử vào mắt, cũng chẳng xem trọng nhà vợ.
Tiết gia tuy là danh môn thế gia, nhưng vốn là cựu thần triều trước. Giờ đây triều đại thay đổi, Tiết gia lại quy thuận muộn, giữ được mạng đã là may mắn, địa vị đương nhiên không còn như trước. Khi gả con gái vào Lạc gia, Tiết gia cũng chỉ mong có thể dựa vào Lạc Tấn Vân – cận thần bên cạnh Hoàng đế – để trở lại Hàn Lâm Viện. Đã có chuyện phải nhờ cậy người khác, đương nhiên phải ở thế yếu. Dù có bị sỉ nhục, thì còn có thể làm gì?
Chỉ có thể nhẫn nhịn mà chịu đựng.
Cũng may, Tiết Nghi Ninh đã quen. Nàng trái lại còn trấn an Ngọc Khê: “Thôi, thôi vậy, ta cũng đã vào cửa hai năm, hắn nạp thiếp cũng là chuyện bình thường.”
“Nhưng…”
“Dù sao cũng sẽ có người mới vào cửa, sớm hay muộn thì có gì khác nhau?” Tiết Nghi Ninh nói, rồi xoay người bước ra ngoài.
---
(Lời tác giả)
Ban đầu định chín tháng sau mới khai mở chương mới, ai ngờ thao tác sai lầm, lỡ gửi bản thảo trước. Thật ra ta cũng không có gì tồn kho, nên chương này hơi ngắn, mong mọi người đừng ghét bỏ…