Gia nghiệp to lớn này là do Lạc Tấn Vân cùng các huynh đệ trong tộc chinh chiến mà có. Hắn là người có quyền uy cao nhất trong phủ, lần này lại khải hoàn trở về, các tộc nhân ai nấy đều ân cần lấy lòng, không ngớt lời ca ngợi, thay phiên mời rượu suốt đêm.

Yến tiệc này hoàn toàn do Tiết Nghi Ninh sắp xếp, nàng gần như không có cơ hội ngồi xuống, cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Đến khi khách khứa tản đi, nàng lại tiếp tục lo liệu người dọn dẹp, sắp xếp mọi thứ gọn gàng xong xuôi mới dám buông tay. Lúc quay về phòng, trời đã khuya.

Lạc Tấn Vân mặc áo ngủ, lặng lẽ ngồi trong phòng.

Tiết Nghi Ninh vốn đã đoán trước, nhưng khi bất chợt trông thấy hắn, lòng nàng vẫn không khỏi căng thẳng.

Nàng cúi đầu, nhẹ giọng gọi: “Phu quân.”

Lạc Tấn Vân ngước mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Đi tắm đi.”

“Vâng…”

Tiết Nghi Ninh đáp lời, rồi xoay người vào phòng tắm.

Lạc Tấn Vân vốn không thường ở đây, chỉ thỉnh thoảng ghé qua. Mà lý do hắn đến, nàng đương nhiên hiểu rõ… Chỉ là để giải tỏa dục vọng.

Dù ở trên giường, hắn cũng rất ít lời, chỉ đơn giản cởi bỏ y phục nàng, rồi đi thẳng vào chuyện chính. Cảm giác đó khiến nàng hiểu rằng, với hắn, nàng chẳng qua chỉ là một công cụ để thỏa mãn nhu cầu. Công cụ ấy là ai, nghĩ gì, cảm thấy thế nào… hắn không quan tâm.

Tiết Nghi Ninh khẽ siết tay, có chút căng thẳng nhưng không dám chậm trễ. Nàng thậm chí còn tắm nhanh hơn thường ngày, khoác áo ngủ bước ra ngoài, đứng ở mép giường một lát rồi cẩn thận lên tiếng: “Phu quân, thiếp tắt đèn nhé?”

Từ sau khi thành thân, đây là yêu cầu duy nhất của nàng. Hắn chưa bao giờ để tâm những chuyện khác, nên cũng chưa từng phản đối. Nhưng lần này, hắn lại ngước lên, nhìn chằm chằm nàng, thản nhiên nói:

“Không tắt.”

Sắc mặt Tiết Nghi Ninh chợt trở nên tái nhợt.

Nàng im lặng thật lâu, rồi khẽ giọng lần nữa cầu xin: “Phu quân… thiếp… thiếp muốn tắt đèn…”

“Ta nói không tắt.” Giọng hắn lạnh lùng, bình thản nhưng không cho phép cãi lời. Sau đó, hắn thản nhiên ra lệnh: “Lên giường.”

Tiết Nghi Ninh cúi đầu, khẽ cắn môi, rồi chậm rãi trèo lên giường.

Khi bị hắn đè xuống, nàng theo bản năng nhắm chặt mắt, tựa hồ xấu hổ đến mức không thể chịu nổi.

Lạc Tấn Vân quả thực luôn lạnh nhạt với nàng, nhưng điều đó không có nghĩa hắn cũng hờ hững trên giường. Trái lại, hắn tận dụng thân thể nàng đến cùng cực, như thể muốn rút cạn từng giọt sức lực, chỉ để thỏa mãn chính mình.

Hắn là người luyện võ, lần này lại xa nhà đã lâu, nên hoàn toàn không biết tiết chế. Hắn vần vò nàng đến mức gần như kiệt sức, ngay cả đôi môi cũng bị cắn đến rách.

Tận gần canh bốn, hắn mới dừng lại, khoác quần áo vào, rồi rời khỏi Kim Phúc Viện.

Xưa nay vẫn vậy—hắn đến chỉ vì chuyện đó. Khi đã xong, nàng chẳng còn giá trị gì, không đáng để hắn lưu lại dù chỉ một khắc.

Tiết Nghi Ninh nằm bệt trên giường một lát, rồi gượng dậy, gọi Ngọc Khê: “Mang nước đến.”

Ngọc Khê biết nàng ưa sạch sẽ, mỗi lần sau chuyện phòng the đều phải tắm rửa lại lần nữa, nên đã sớm chuẩn bị sẵn, chỉ đợi nàng lên tiếng là lập tức mang chậu nước đầy đến.

Sau khi tắm rửa lần nữa và bảo người thay đệm giường, nàng mới nằm xuống. Cả người mệt mỏi rã rời, nhưng lại không ngủ được. Nhắm mắt hồi lâu, cuối cùng một giọt nước mắt cũng lặng lẽ lăn xuống.

Làm Lạc phu nhân, quả thực không dễ chịu chút nào.

Chợp mắt được một lúc, canh năm đã điểm, nàng lại phải rời giường.

Lạc gia vốn chỉ là một gia tộc võ quan nhỏ ở U Châu, còn Lạc Tấn Vân ban đầu cũng chỉ là cận vệ bên cạnh Tiết độ sứ. Sau này, Tiết độ sứ nhân danh “Thanh quân trắc”* phát binh, Lạc Tấn Vân theo ông ta chinh chiến khắp nơi, lập được vô số chiến công hiển hách.

 

(*) Thanh quân trắc (清君侧): Nghĩa là "trong sạch bên cạnh vua", thường được dùng để chỉ hành động phát động binh biến hoặc chiến tranh với danh nghĩa trừ gian thần, bảo vệ hoàng đế.

Sau đó, Tiết độ sứ chiếm được kinh thành, lập nên triều đại mới. Lạc Tấn Vân nhờ lập công lớn mà được phong làm Trung Nghị Hầu, đồng thời đảm nhiệm chức Trấn Quốc Đại tướng quân.

Lão phu nhân chỉ mới đến kinh thành hai năm trước, chuyển vào phủ đệ rộng lớn này. Bà vốn xuất thân từ một gia đình thương hộ nhỏ, sau lại làm thê tử của một võ quan cấp thấp, nên chưa từng quản lý một gia tộc quyền thế với cả trăm người như thế này.

Tiết Nghi Ninh thì khác. Nàng sinh ra trong Tiết gia—một gia tộc danh môn vọng tộc, đời đời làm quan. Ông nội từng là Thái phó dưới triều trước, còn phụ thân là Hàn lâm đại học sĩ. Với thân phận trưởng nữ đích tôn, nàng từ nhỏ đã được dạy dỗ để trở thành chủ mẫu, học cách quản thúc gia nhân, xử lý sổ sách, lo liệu nhân tình qua lại, cùng những việc lễ nghi trong gia đình.

Vì vậy, ngay từ khi mới vào cửa, lão phu nhân đã giao toàn bộ việc quản gia cho nàng.

Cũng chính vì vậy mà dù Lạc Tấn Vân lãnh đạm với nàng, các tộc nhân nhà họ Lạc vẫn không dám khinh thường nàng quá mức. Dù sao đi nữa, nàng vẫn là chủ mẫu của hậu viện này.

Quả thực, nàng có chút địa vị, nhưng đó là cái giá của lao tâm lao lực mà đổi lấy.

Sau canh năm hai khắc, đến giờ Mão, nàng gặp gỡ các quản sự, kiểm tra và phân phó mọi việc. Xong xuôi cũng vừa lúc mặt trời mọc, nàng lập tức đi thỉnh an lão phu nhân. Sau khi hầu hạ bữa sáng, báo cáo xong những chuyện quan trọng, nàng mới có thể trở về và ăn phần cơm sáng của mình.

Sau bữa sáng khoảng nửa canh giờ, Tử Thanh theo lệnh nàng dặn trước, bưng tới một chén thuốc đen như mực.

Thứ thuốc này nàng đã bắt đầu uống từ khi mới gả vào phủ tướng quân. Nghe nói nó giúp ôn bổ, loại bỏ hàn khí trong cơ thể. Nhưng Tử Thanh đã âm thầm quan sát nhiều lần—chủ tử dường như chỉ uống vào ngày hôm sau mỗi lần chung phòng với tướng quân. Ví như trước đây, khi tướng quân ra ngoài hơn một năm, chủ tử chưa từng đụng tới chén thuốc này. Nay lại uống lần nữa, nàng đoán rằng đây hẳn là thuốc trợ mang thai.

Có lẽ, chủ tử mong sớm có con nhưng lại không tiện nói ra.

Tiết Nghi Ninh nhìn chằm chằm chén thuốc một lúc lâu, rồi lặng lẽ cầm lên, trầm mặc uống cạn một hơi.

Sau đó, nàng khẽ nhíu mày, cố nén vị chua xót trong miệng rồi lấy nước trà súc miệng.

Vừa mới uống xong thuốc, đệ muội Hoàng Thúy Ngọc đã đến.

Đệ đệ của Lạc Tấn Vân tên là Lạc Tấn Phong, tuy nhỏ tuổi hơn hắn nhưng lại thành thân sớm hơn do không phải gánh vác trọng trách. Hiện tại, con trai lớn của y—Tỏa Nhi—đã năm tuổi, còn thê tử Hoàng Thúy Ngọc cũng đang mang thai đứa thứ hai.

Chuyện tranh chấp giữa chị em dâu là khó tránh khỏi, huống hồ Hoàng Thúy Ngọc lại có tính tình ương ngạnh.

Nàng xuất thân từ một gia đình tiểu thương, chưa từng học hành nhiều, khi Lạc gia còn chưa phát đạt đã gả cho Lạc Tấn Phong. Tính tình nàng đanh đá, keo kiệt, lại có phần thô tục. Trước kia, nàng là con dâu duy nhất trong Lạc gia, mọi việc đều do nàng quyết định, không ai tranh giành. Nhưng từ khi Tiết Nghi Ninh vào cửa, tình thế đã khác.

Về xuất thân, hai người khác nhau một trời một vực; về phẩm hạnh, Hoàng Thúy Ngọc dù chỉ xuất thân từ một nhà buôn nhỏ nhưng tính tình đanh đá, còn Tiết Nghi Ninh lại là nàng dâu hiền thục được cả Lạc gia khen ngợi, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng đoan trang, gần như là khuôn mẫu chuẩn mực của một tiểu thư danh gia vọng tộc.

Bị đem ra so sánh, Hoàng Thúy Ngọc tất nhiên không cam lòng, bởi vậy trong lòng càng thêm ghét Tiết Nghi Ninh.

Nếu Tiết Nghi Ninh được trượng phu nâng niu, có lẽ nàng ta còn nhịn. Đằng này, nàng ta lại bị Lạc Tấn Vân lạnh nhạt đến mức chẳng đáng bận tâm.

Thế nên, Hoàng Thúy Ngọc hả hê lắm, tóm được nhược điểm ấy liền không buông tha, cứ có cơ hội là phải dẫm một chân cho bõ ghét.

Hiện tại nàng đột nhiên đến, người trong Kim Phúc Viện không cần nghĩ cũng biết nhất định là vì chuyện của Hạ Liễu Nhi.

Quả nhiên, nàng mặt mày hớn hở bước vào, thấy Tiết Nghi Ninh mới giả bộ lộ ra vẻ mặt thương tâm, khó xử nói:

“Vừa rồi ta rảnh rỗi không có việc gì, nghĩ đi xem thử vị Hạ cô nương kia thế nào, xem nàng là người tính tình ra sao. Nào ngờ vừa đến, lại bị Phân Nhi ngăn cản, nói là không tiện. Ta liền lấy làm lạ, có gì mà không tiện chứ? Kết quả, ngươi đoán xem ta nghe thấy gì không? Ta nghe được tiếng của đại ca ở bên trong!

“Nếu không phải tận tai nghe thấy, ta cũng không thể tin được! Ta cứ tưởng đại ca mới trở về, dù gì cũng phải ở bên cạnh bồi tẩu tử đôi chút. Vậy mà sáng sớm đã chạy đến chỗ nữ nhân kia, còn chưa cưới vào cửa đâu! Nhìn chẳng khác nào vội không chờ được nữa! Nếu vậy thì bảo tẩu tử trong lòng phải nghĩ sao đây?”

Nói xong, Hoàng Thúy Ngọc liền cố ý ngẩng cao đầu, chờ đợi để nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ, nhục nhã và thống khổ của Tiết Nghi Ninh. Thế nhưng, nàng vẫn giữ thần sắc bình thản, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

Vừa phân phó nha hoàn đi lấy sổ sách phát tiền tiêu vặt, nàng vừa thản nhiên đáp:

“Vậy sao? Tâm trạng đệ muội thật tốt.”

Hăng hái đến mức có thể đi một vòng lớn chỉ để xem náo nhiệt, rồi lại đi thêm một vòng lớn nữa chỉ để chế giễu người khác.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play