Sau khi trò chuyện thêm vài câu, mẫu thân liền hỏi nàng có muốn nghỉ ngơi không, hay là vào phòng nằm một lát.
Nàng biết mẫu thân muốn ở riêng với mình để tâm sự, nhưng lúc này có các trưởng bối khác trong phòng, không tiện mở lời.
Nàng thuận thế gật đầu, đứng dậy quay về phòng.
Mẫu thân cũng từ biệt mọi người, tự mình đưa nàng đi. Nào ngờ đi được nửa đường, một bà vú đến tìm, mẫu thân đành phải dừng lại, sai nha hoàn dẫn nàng đi trước.
Mẫu thân đã sắp xếp cho nàng ở căn phòng trước đây.
Khi đến trước sân, nàng bất ngờ thấy ca ca Tiết Thiếu Đường đang đứng đợi, dường như đã chờ nàng từ lâu.
Thấy nàng đến gần, Tiết Thiếu Đường liền mỉm cười, ôn tồn nói: “Hôm nay đông người quá, ta chưa có cơ hội nói với muội được mấy câu. Thế nên cố ý đứng đây đợi, nhân tiện uống ly trà do muội pha."
Tiết Nghi Ninh vốn điềm tĩnh, sắc mặt không chút gợn sóng, lúc này cuối cùng cũng thoáng giãn ra, khẽ nở một nụ cười: “Vâng.”
Hai người cùng đi vào trong viện.
Nơi này là chỗ nàng chuyển đến khi mười ba tuổi. Những năm sau đó, tâm tính thiếu nữ thay đổi, nàng cũng nhiều lần sắp xếp lại bố cục trong viện. Các loài hoa đẹp đều được nàng chọn lựa đem về trồng. Đến lúc nàng xuất giá, khu viện này đã trở nên rực rỡ, hương hoa lan tỏa khắp nơi.
Sau này, trong nhà chỉ giữ lại vài chậu hoa lan. Vừa bước vào cửa, Tiết Nghi Ninh lập tức nhìn về phía những chậu hoa, rồi vui mừng nói: “May quá, vẫn còn đây.”
Tiết Thiếu Đường khẽ cười, có chút đắc ý: “Đương nhiên rồi. Biết muội quý hoa lan, mẫu thân đã đặc biệt để Tùng Nguyệt ở lại chăm sóc. Có nàng ấy trông coi, dù chỉ một cây cũng không héo úa.”
Nghe nhắc đến cái tên "Tùng Nguyệt", ánh mắt Tiết Nghi Ninh khẽ rũ xuống, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi chua xót.
Tùng Nguyệt là đại nha hoàn thân cận bên cạnh nàng, từ khi nàng lên sáu tuổi đã luôn kề cận, theo hầu cho đến lúc nàng xuất giá.
Phụ thân nói, giữ nô tỳ này bên người chỉ rước họa vào thân, chi bằng bán đi cho xong. Nàng đau khổ cầu xin, phụ thân mới miễn cưỡng giữ lại Tùng Nguyệt, nhưng nàng ấy cũng không thể tiếp tục hầu hạ bên cạnh nàng nữa. Toàn bộ nha hoàn thân tín bên nàng đều bị thay đổi, thay vào đó là Ngọc Khê, Tử Thanh và những người khác, cùng nàng theo về Lạc gia.
Hai năm qua, bên cạnh nàng chẳng còn ai để trò chuyện, cũng không có ai thật sự hiểu nàng, thấu rõ nỗi lòng và ưu tư của nàng... Nhưng cũng may, nàng đã quen với điều đó. Từ nhỏ nàng đã được dạy phải trở thành một thê tử hiền huệ, dù không được trượng phu sủng ái, dường như nàng vẫn có thể tiếp tục sống, cũng không khó khăn như nàng từng tưởng.
Lúc này, Tùng Nguyệt bưng trà cụ đến, nhìn Tiết Nghi Ninh rồi nói: “Cô nương, trà cụ đã chuẩn bị xong.”
Nghe tiếng gọi “Cô nương”, cổ họng Tiết Nghi Ninh bỗng nghẹn lại, như thể quay về những năm tháng xa xưa—khi quốc gia chưa loạn, khi nàng chưa xuất giá, khi mọi thứ vẫn còn tràn đầy hy vọng…
Chủ tớ nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa nỗi niềm, nhưng chẳng ai thốt nên lời. Mọi tâm sự đều lặng lẽ giấu kín trong lòng.
Nàng ngồi xuống, cẩn thận đưa trà hơ qua lửa, sau đó đặt lên thạch bàn, chậm rãi nghiền thành bột mịn.
“Đã lâu không pha trà như thế này, cảm giác thật mới lạ.” Nàng khẽ cười.
Lạc gia từ U Châu chuyển đến, phong cách uống trà cũng đơn giản hơn. Họ quen dùng lá trà pha trực tiếp với nước sôi, không chuộng những nghi thức cầu kỳ như giới văn nhân kinh thành. Vì vậy, suốt hai năm qua, nàng chưa từng điểm trà một lần nào.
Tiết Thiếu Đường nhìn nàng, cười nhẹ: “Được ngắm A Ninh pha trà đã là một thú vui, ai còn bận tâm trà bánh ra sao nữa?”
Tiết Nghi Ninh cũng khẽ cười, nụ cười mơ hồ như làn khói trà mong manh.
Trong khoảng lặng trầm mặc, Tiết Thiếu Đường chợt hỏi: “A Ninh, muội có trách phụ thân không?”
Tay nàng khựng lại, ánh mắt dừng trên lớp trà đã nghiền nhuyễn, lặng im không đáp.
Tiết Thiếu Đường trầm giọng: “Ta có thể nhìn ra, hắn không đối xử tốt với muội.”
Tiết Nghi Ninh dịu dàng đáp: “Chàng chỉ chuyên tâm lo chuyện triều chính và quân vụ, tính cách có phần lạnh nhạt, vô tâm một chút mà thôi, cũng không phải là người xấu.”
“Nhưng ta nghe nói lần này trở về, hắn còn mang theo một cô nương, còn định nạp nàng làm thiếp.” Tiết Thiếu Đường nói.
Tiết Nghi Ninh khựng lại một chút, sau đó làm bộ như không để tâm, cười đáp: “Ca ca quả nhiên tin tức nhanh nhạy.”
Tiết Thiếu Đường nhún vai: “Vừa hay có một vị đồng liêu thân thiết, biểu huynh của hắn làm việc dưới trướng muội phu ta.”
Hơi nghiêng đầu, Tiết Nghi Ninh nói: “Cô nương đó là muội muội của một thân tín trong quân, huynh trưởng nàng đã hy sinh nơi sa trường, không còn ai nương tựa, chàng chỉ mang nàng về để chiếu cố mà thôi.”
Tiết Thiếu Đường hừ nhẹ, suy tư một lúc rồi cười nhạt: “Chiếu cố một cô nương mà phải đón về tận nhà? Chuyện này nghe cũng lạ đấy.”
Chiếu cố? Bất quá cũng chỉ là thấy sắc nảy lòng tham, bất quá là không đem thê tử trong nhà để vào mắt mà thôi.
Muội muội của hắn xuất chúng như thế, dung mạo, tài hoa, phẩm hạnh đều không thể chê vào đâu, cớ gì lại phải chịu để Lạc Tấn Vân khinh bạc?
Tiết Thiếu Đường một bụng phẫn hận, nhưng lời đến bên môi lại không thể thốt ra.
Tiết gia có biện pháp gì sao? Không có. Nếu thực sự đủ tự tin để gây áp lực cho hắn, thì ngay từ đầu đã không để muội muội gả cho hắn.
Bọn họ vốn dĩ đều biết rõ, Lạc Tấn Vân chẳng phải bậc lang quân như ý.
Mà hắn chịu cưới muội muội, cũng chỉ là bất đắc dĩ, không còn lựa chọn nào khác.
“Việc này ca ca nói với mẫu thân rồi?” Tiết Nghi Ninh hỏi.
Tiết Thiếu Đường gật đầu: “Chưa nói.”
Tiết Nghi Ninh khẽ cười: “Vậy thì tốt rồi. Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là nạp thêm một tiểu thiếp mà thôi, ta không để trong lòng. Ca ca cũng đừng nói với mẫu thân, tránh để người lo lắng vô ích.”
Tiết Thiếu Đường tùy ý gật đầu, nhất thời im lặng.
Nếu thật sự chẳng phải chuyện to tát, vậy cớ gì phải giấu mẫu thân?
Muội muội chẳng qua là muốn tự mình gánh chịu tất cả, không muốn để người trong nhà phải lo lắng mà thôi.
Thấy ca ca trầm mặc hồi lâu, Tiết Nghi Ninh chủ động mở lời: “Ca ca trong triều vẫn ổn chứ?”
Khi tiền triều chưa sụp đổ, Tiết Thiếu Đường vừa được bổ nhiệm chức quan ở Lễ Bộ, nhưng còn chưa kịp nhậm chức thì triều đình đã liên tiếp bại trận trước quân U Châu. Chẳng bao lâu, kinh thành thất thủ, tân quân đăng cơ, vô số triều thần thà chết vì trung nghĩa. Tiết Thiếu Đường cũng từng có ý định tuẫn tiết, nhưng phụ thân hắn, Tiết Gián, lại lựa chọn quy thuận.
Về sau, thê tử Tiết Thiếu Đường mang thai, còn muội muội Tiết Nghi Ninh lại đính hôn với Lạc Tấn Vân, một đại thần của tân triều. Cuối cùng, hắn cũng đành cúi đầu, chấp nhận bước vào quan trường dưới triều đại mới. Hai tháng trước, hắn vừa được thăng chức.
Quan lộ hanh thông như vậy, tất nhiên là nhờ công lao của muội muội. Nếu không phải nàng trở thành phu nhân Trấn Quốc Đại tướng quân, e rằng con đường thăng tiến của hắn ít nhất còn phải trì hoãn ba năm.
Nghĩ đến đây, lòng hắn tràn đầy hổ thẹn. Nghe muội muội hỏi han, hắn không biết phải đáp thế nào, chỉ cười khổ: “Tự nhiên vẫn ổn, A Ninh không cần bận lòng.”
Tiết Nghi Ninh khẽ cười: “Vậy thì ta yên tâm rồi. Thiên hạ này, ai làm thần tử mà chẳng phải cúi đầu? Chuyện đã qua, cứ để nó qua đi.”
Tiết Thiếu Đường sững người, không ngờ nàng lại quay sang khuyên nhủ mình.
Như thể nàng đang nói: “Thiên hạ này, ai làm thê tử mà chẳng phải thuận theo? Chuyện đã qua, cứ để nó qua đi.”
Có lẽ đối với nàng, nếu không thể gả cho người kia, thì gả cho ai cũng chẳng khác gì.