Nàng cúi đầu, giả vờ như chẳng nhìn thấy gì, cẩn thận lựa lời:
“Mẫu thân nghe tin phu quân chiến thắng trở về, vui mừng khôn xiết, đặc biệt sai người tới mời, mong phu quân cùng thiếp ghé qua một chuyến, uống chén rượu nhạt. Phu quân quân vụ bận rộn, e rằng sau này khó có dịp rảnh rỗi.”
Lạc Tấn Vân không đáp, vẻ mặt lạnh nhạt.
Sợ hắn từ chối, nàng khẽ cắn môi, giọng nói thêm vài phần khẩn cầu:
“Từ ngày xuất giá về lại mặt, đến nay cũng gần hai năm thiếp chưa về nhà. Trước kia nghe tin phụ thân bị phong hàn, thiếp cũng không thể qua thăm, trong lòng thực sự day dứt và lo lắng…”
“Ngày mai đi.” Hắn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điềm nhiên như thể chuyện này chẳng đáng để bận tâm. “Nhưng buổi chiều ta có việc, trước bữa tối phải trở về.”
Tiết Nghi Ninh thực lòng cảm kích, khẽ mỉm cười, vui vẻ nói:
“Đa tạ phu quân.”
Lạc Tấn Vân liếc nhìn nàng, khẽ “ừ” một tiếng, chỉ cảm thấy nàng vui vẻ có phần quá mức đơn giản. Nghĩ ngợi một chút, hắn chậm rãi nói thêm:
“Vạn Thuận Viên ta đã qua xem, cũng không tệ lắm, làm phiền nàng rồi.”
Tiết Nghi Ninh không ngờ lại có thể nghe được lời khen từ hắn.
Chỉ là… nghĩ cũng biết, hoặc là đêm qua, hoặc là sáng nay, hắn lại ghé qua chỗ Hạ Liễu Nhi. Xem ra, hắn đối với nàng ấy quả thực rất quan tâm…
Nàng cúi đầu, dáng vẻ như e lệ, nhưng cũng tựa hồ giấu đi nét cô đơn nơi đáy mắt. Một lát sau, nàng gượng cười, giọng nhẹ nhàng:
“Đó là chuyện thiếp nên làm.”
Lạc Tấn Vân không nói thêm. Nàng biết mình nên rời đi, bèn khẽ nói:
“Vậy thiếp xin cáo lui trước. Ngày mai sẽ đến tìm phu quân, cùng phu quân về Tiết gia.”
Lạc Tấn Vân không đáp, nàng khẽ hành lễ rồi rời khỏi chính đường.
Đêm trước, Tiết Nghi Ninh đã chuẩn bị lễ vật chu đáo. Sáng sớm hôm sau, nàng đến tìm Lạc Tấn Vân, nhưng hắn vẫn đang luyện võ trong sân.
Hắn dùng đao—một thanh đại đao nặng nề vung lên mạnh mẽ mà ổn định. Mỗi đường đao đều nội liễm, không chút bừa bãi, nhưng khi lưỡi đao lướt qua, cỏ khô trên mặt đất bị cuốn lên, hiển hiện rõ ràng lực đạo mạnh mẽ.
Tiết Nghi Ninh đứng từ xa lặng lẽ quan sát, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động, cứ thế đợi suốt ba khắc.
Ba khắc sau, hắn thu đao, liếc nhìn nàng một cái rồi đưa đao cho hộ vệ, chuẩn bị vào phòng tắm rửa thay y phục.
Tiết Nghi Ninh vội bước lên trước, nhẹ giọng hỏi:
“Phu quân sẽ đi cùng thiếp bằng xe ngựa hay là…”
“Không ngồi xe, cưỡi ngựa.” Lạc Tấn Vân đáp.
Tiết Nghi Ninh khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp:
“Vậy thiếp đi phân phó người chuẩn bị.”
Lạc Tấn Vân vào phòng thay y phục, còn nàng nhanh chóng sai người chuẩn bị xe ngựa.
Hắn thay y phục rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chỉnh tề bước ra, đứng trước mặt nàng, trầm giọng nói:
“Đi thôi.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã sải bước ra ngoài cửa.
Chỉ một ánh mắt thoáng qua, Tiết Nghi Ninh liền nhận ra bộ y phục trên người hắn vô cùng bình thường, chỉ là một chiếc áo dài màu sẫm giản đơn, hoàn toàn không có ý tứ chỉnh trang để gặp khách.
Lạc Tấn Vân vốn không phải người để tâm đến vẻ ngoài. Hắn trời sinh phong thái mạnh mẽ, dù không chải chuốt vẫn nổi bật hơn nhiều nam nhân khác. Nhưng hôm nay là ngày đến nhạc gia(1), hắn lại tùy ý như vậy, chẳng phải là không xem trọng sao?
(1) Gia đình nhà vợ.
Tiết Nghi Ninh thu hết mọi thứ vào mắt, chỉ hơi cúi đầu, không để lộ chút bất mãn hay oán giận nào.
Luôn phải giữ gìn dáng vẻ của một chủ mẫu hiền hòa, đức hạnh, trước đây nàng từng nghĩ không ai có thể làm trọn vẹn điều đó. Không mong muốn gả vào Lạc gia, nhưng đến khi bước chân vào rồi, nàng mới dần hiểu ra.
Ra đến đại môn, hắn cưỡi ngựa đi trước, nàng thì ngồi xe theo sau. Qua khe hở của màn xe, nàng nhìn thấy bóng dáng hắn trên lưng ngựa. Rõ ràng là phu thê, nhưng lại có cảm giác như giữa hai người là khoảng cách xa vạn dặm.
Tiết Nghi Ninh thu lại ánh mắt, đáy mắt phủ một tầng ảm đạm.
Khi xe ngựa đến Tiết gia, Tiết Thiếu Đường trưởng tử Tiết gia, cũng là ca ca ruột của nàng ra đón. Sau đó, phụ thân nàng Tiết Gián cũng bước ra, chào hỏi Lạc Tấn Vân, trò chuyện một lúc rồi cùng nhau vào trong ngồi.
Trong bữa tiệc, người nhà Tiết gia nhắc đến tình hình chiến sự ở Địch Bắc trong lần xuất chinh này của Lạc Tấn Vân.
Khi Trung Nguyên thay đổi triều đại, Địch Bắc liền nhân cơ hội gây rối, mưu đồ tiến công từ biên giới phía bắc. Lạc Tấn Vân dẫn quân ra trận, chỉ trong nửa năm đã đánh bại quân địch. Sau đó, hắn tiếp tục thúc quân tiến công, giết chết đại tướng Hữu Hiền Vương của Địch Bắc, khiến thế lực nơi này suy yếu nặng nề, từ đó mới giành chiến thắng trở về.
Dưới trướng Hữu Hiền Vương có một mãnh tướng tên Dương Tự. Người này vốn là thuộc hạ của Hoàng đế khi ngài còn giữ chức Tiết độ sứ U Châu, nhưng vì bất mãn chuyện phụ thân bị xử tử nên đã đầu quân cho Địch Bắc. Hắn cực kỳ am hiểu thói quen hành quân của Lạc Tấn Vân cùng các vị đại tướng khác, khiến việc đối phó trở nên vô cùng khó khăn. Chính vì vậy, việc Lạc Tấn Vân có thể nhanh chóng giành toàn thắng thực sự đáng khen ngợi.
Người Tiết gia tiếp tục khen ngợi Lạc Tấn Vân dụng binh như thần, không ai có thể sánh kịp.
Lạc Tấn Vân nghe xong chỉ cười nhạt, thản nhiên nói: “Dương Tự chẳng qua chỉ là thất tiết tiểu nhân(2), không đáng nhắc tới.”
(2) "Thất tiết tiểu nhân" nghĩa là kẻ hèn hạ, không giữ khí tiết, thường chỉ người phản bội hoặc đầu hàng kẻ địch.
“Lạc tướng quân quá khiêm tốn rồi. Bất kể là Dương Tự hay Hữu Hiền Vương, cả hai đều không phải hạng tầm thường. Vậy mà tướng quân có thể trong một trận mà tiêu diệt cả hai, nói là ‘kiêu dũng vô địch’ cũng không hề quá.”
Lạc Tấn Vân chỉ cười nhạt, còn người Tiết gia lại tiếp tục bàn luận những chi tiết khác.
Tiết Nghi Ninh ngồi lặng lẽ quan sát, chợt nhận ra sắc mặt của phụ thân Tiết Gián có chút không tự nhiên. Khi Lạc Tấn Vân thốt ra câu “thất tiết tiểu nhân”, Tiết Gián rõ ràng có phần gượng gạo, chỉ cười trừ mà không nói lời nào.
Tiết Nghi Ninh chợt nhận ra, có lẽ Lạc Tấn Vân cũng khinh thường phụ thân nàng, giống như khinh thường Dương Tự. Bởi vì phụ thân nàng là kẻ quy hàng, cũng là người thất tiết.
Tiết gia từng có một tấm biển hiệu do Hoàng đế Cao Tông của tiền triều ban tặng, trên đề bốn chữ “Cao Tiết Thanh Phong.”(3)
(3)"Cao Tiết Thanh Phong" nghĩa là khí tiết cao thượng, thanh liêm trong sạch, thường dùng để ca ngợi trung thần, danh sĩ giữ vững đạo nghĩa.
Chính nhờ tấm biển này, Tiết gia vinh hiển suốt trăm năm, trở thành tấm gương mẫu mực của giới văn nhân.
Thế nhưng, khi phản quân công phá thành trì, thiên tử đổi dời, nhiều quan viên còn không bằng phụ thân nàng cũng chọn từ quan về quê hoặc tự tận để giữ khí tiết. Ngược lại, phụ thân nàng lại quy thuận tân triều, trở thành hàng thần.
Người đời mắng ông là kẻ không biết liêm sỉ, vong ân phụ nghĩa.
Phụ thân đã mang tiếng như thế, nàng nữ nhi của ông liệu có thể khá hơn được bao nhiêu?
Thế nên cũng chẳng có gì lạ khi Lạc Tấn Vân đối với nàng lạnh nhạt đến vậy.
Tiết Nghi Ninh lặng lẽ nhìn khuôn mặt đầy xấu hổ và thất vọng của phụ thân, rồi lại nhìn sang Lạc Tấn Vân, thấy hắn thần sắc nhàn nhạt, đối diện với lời nịnh hót của thân thích Tiết gia cũng chỉ hờ hững đáp lại, không mấy để tâm. Nàng khẽ cúi đầu, trong lòng trầm xuống.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Lạc Tấn Vân được các trưởng bối Tiết gia tiếp đãi, còn Tiết Nghi Ninh thì cùng nữ quyến trong nhà trò chuyện.
Muội muội mười bốn tuổi của nàng, Tiết Nghi Trinh, vì chưa xuất giá nên trước đó không được phép ngồi vào bàn chính. Lúc này có cơ hội, nàng vui mừng chạy đến trước mặt tỷ tỷ, đưa ra một chiếc quạt tròn do chính tay mình thêu.
Chiếc quạt tròn thêu hình hỉ thước đậu trên cành mai, tua rua đính ngọc châu hồng nhạt, từ đường kim mũi chỉ đến cách phối màu đều vô cùng tinh tế, rõ ràng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Nghi Trinh cười nói: “Chiếc quạt này muội đã làm xong ngay sau khi tỷ tỷ xuất giá, định để dành tặng tỷ. Không ngờ đến tận bây giờ tỷ mới trở về.”
Tiết Nghi Ninh mỉm cười nói:
“Trước đây tỷ phu của muội không ở nhà, tỷ một mình về nhà mẹ đẻ thì không tiện, nên mới không trở về. Giờ chàng đã về rồi, có cơ hội tỷ nhất định sẽ về thăm nhà.”
Cơ hội này, thực ra nàng cũng không biết bao giờ mới có, chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi.
Nhưng Tiết Nghi Trinh vốn ngây thơ vô tư, lập tức tin ngay, vui mừng nói:
“Vậy muội sẽ làm thêm cho tỷ một thứ nữa… Hay là một đôi gối uyên ương hí thủy nhé!”
Tiết Nghi Ninh cười đáp:
“Cái đó thì mất công lắm, hay là muội thêu cho tỷ một chiếc túi thơm đi. Như vậy tỷ còn có thể mang theo bên mình mỗi ngày. Còn gối ấy à… muội cứ giữ lại mà dùng.”
“Ôi, tỷ nói gì vậy chứ!” Tiết Nghi Trinh lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng ngồi sang một bên, không dám nói thêm lời nào.
Lúc này, mẫu thân Tiêu thị cười nói:
“Tỷ tỷ con nói cũng có lý đấy, con cũng bắt đầu chuẩn bị đi là vừa.”
Tiết Nghi Trinh muốn chạy trốn, nhưng lại nhớ tỷ tỷ đang ở đây, không nỡ rời đi. Cuối cùng, nàng đành lặng lẽ quay người sang chỗ khác, vờ như không nghe thấy, chăm chú ăn mứt hoa quả để che giấu sự xấu hổ.
Lúc này, Tiết Nghi Ninh nhìn mẫu thân dò hỏi, liền nghe bà nói:
“Chính là Ngũ Lang nhà Kỷ gia. Năm trước, nhà họ có qua hỏi thăm, chủ động nhắc tới chuyện này. Mẫu thân và phụ thân con đều đã đồng ý, chỉ là thấy Nghi Trinh còn nhỏ, chúng ta không nỡ gả đi sớm, nên có lẽ sẽ để thêm một hai năm nữa.”
Tiết Nghi Ninh quay sang nhìn muội muội, chỉ thấy nàng cúi thấp mặt, đến cả đôi tai cũng đỏ bừng lên.
Nàng không khỏi cảm thấy vui mừng.
Kỷ gia Ngũ Lang là người quen biết với Nghi Trinh từ nhỏ, hai đứa khi bé lúc nào cũng chí chóe như kẻ thù, không ngờ đến tuổi cập kê, bên kia lại chủ động đến dạm hỏi. Xem ra, Kỷ Ngũ Lang đã để ý đến muội muội từ lâu, chỉ là Nghi Trinh còn ngây thơ, không nhận ra mà thôi.
Nàng chợt cảm thấy bản thân cũng không hẳn là uổng công gả vào Lạc gia. Chỉ cần Tiết gia được yên ổn, ca ca muội muội có thể sống tốt, vậy là nàng đã mãn nguyện rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính không phải nhu nhược, chỉ là lười tranh đấu. Nhiệm vụ của nàng là ngày nào làm sư, ngày đó gõ mõ, tùy duyên mà sống. Còn nam chính… chính hắn tự tạo ra mớ bòng bong, thì tự hắn phải đi thu dọn thôi!