Chương 4: Người tôi chọn, chỉ có thể là em
Nụ hôn của Lục Dạ vừa bá đạo vừa cường thế, như thể muốn khắc sâu sự tồn tại của hắn vào tâm trí Thẩm Hàn.
Cậu vùng vẫy, nhưng càng giãy giụa, hắn càng siết chặt.
Chỉ đến khi cậu sắp không thở nổi, hắn mới buông ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi cậu một lần nữa như chưa đủ.
Thẩm Hàn tức giận đẩy hắn ra, giọng khàn khàn:
“Lục Dạ! Anh có bị điên không?!”
Lục Dạ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm như bóng đêm.
Một lát sau, hắn mới chậm rãi mở miệng:
“Tôi không điên. Chỉ là tôi muốn em.”
Thẩm Hàn sững sờ.
Lục Dạ tiến lên một bước, giọng nói trầm thấp đầy áp lực:
“Thẩm Hàn, hai năm qua, không phải tôi không nhìn em, mà là tôi muốn em nhìn tôi lâu hơn một chút.”
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua gò má cậu, chậm rãi vuốt ve như trấn an một con thú nhỏ đang tức giận.
“Tôi không cần một người dễ dàng có được. Tôi cần một người không rời khỏi tôi dù có bị phớt lờ.”
Thẩm Hàn cười nhạt, mắt hơi đỏ lên:
“Anh thật ích kỷ.”
Lục Dạ gật đầu, thẳng thắn đáp:
“Đúng, tôi rất ích kỷ. Vì vậy… người tôi chọn, chỉ có thể là em.”
Giọng hắn trầm khàn, ánh mắt mang theo sự quyết tuyệt không thể lay chuyển.
Lần này, đến lượt Thẩm Hàn không thể trốn thoát
: (Em chạy đi, tôi liền đuổi theo)
Thẩm Hàn đứng lặng, lồng ngực phập phồng vì tức giận.
Lục Dạ thật sự quá đáng! Hai năm trước, khi cậu dốc hết can đảm theo đuổi hắn, đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt. Giờ cậu vừa muốn từ bỏ, hắn lại quay đầu giữ chặt không buông?!
“Anh muốn tôi thì sao?” Cậu cười lạnh, ánh mắt tràn đầy mỉa mai. “Anh nghĩ tôi sẽ tin lời anh à?”
Lục Dạ nhìn cậu một lúc, bỗng chậm rãi nói:
“Không tin cũng không sao.”
Hắn tiến lên một bước, vươn tay ôm lấy eo Thẩm Hàn, cúi xuống ghé sát bên tai cậu, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười:
“Em có thể thử chạy xem.”
Tim Thẩm Hàn run lên.
Bàn tay Lục Dạ ấm áp nhưng lại như một chiếc còng khóa chặt cậu.
Cậu cắn môi, cố gắng gỡ tay hắn ra, nhưng hắn lại càng siết chặt hơn, không cho cậu có cơ hội trốn thoát.
“Lục Dạ, anh điên thật rồi.”
Người đàn ông này, từ trước đến nay luôn cao cao tại thượng, chưa từng bận tâm đến ai. Nhưng bây giờ, hắn lại dùng giọng điệu nguy hiểm này để nói với cậu…
Lục Dạ nhìn sâu vào mắt cậu, chậm rãi mở miệng:
“Thẩm Hàn, em chạy đi.”
Ngón tay hắn siết chặt eo cậu, hơi thở nóng rực phả bên tai:
“Chỉ cần em chạy, tôi liền đuổi theo.”