Chương 5: Tôi có cho em lựa chọn sao?

Thẩm Hàn nghiến răng, cố gắng thoát khỏi vòng tay Lục Dạ, nhưng càng giãy giụa, hắn càng siết chặt.

“Buông tôi ra, Lục Dạ! Tôi không muốn chơi trò này với anh!”

Lục Dạ cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt trầm lặng như biển sâu. Hắn chậm rãi nói:

“Trò? Thẩm Hàn, em nghĩ tôi đang chơi với em à?”

Thẩm Hàn hất tay hắn, giọng đầy mỉa mai:

“Không phải sao? Hai năm trời, tôi theo đuổi anh, anh không thèm nhìn tôi lấy một lần. Giờ tôi chịu thua, anh lại quay lại dây dưa với tôi? Anh coi tôi là cái gì?”

Lục Dạ nheo mắt, một tia nguy hiểm xẹt qua đáy mắt hắn.

Hắn bước lên, áp sát cậu vào tường, giọng nói trầm thấp mang theo áp lực đáng sợ:

“Tôi coi em là của tôi.”

Thẩm Hàn giật mình, tức giận đến mức bật cười:

“Của anh? Anh lấy cái gì ra nói câu này? Tôi đã đồng ý chưa?”

Lục Dạ nhếch môi, cúi đầu kề sát tai cậu, giọng hắn khàn khàn, từng chữ như lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào tim Thẩm Hàn:

“Tôi có cho em lựa chọn sao?”

Thẩm Hàn hít sâu, cố gắng bình tĩnh:

“Lục Dạ, anh dựa vào cái gì mà nghĩ mình có thể quyết định thay tôi?”

Lục Dạ cười nhạt, ánh mắt sắc bén khóa chặt cậu:

“Dựa vào việc tôi muốn em. Dựa vào việc em theo đuổi tôi hai năm. Dựa vào việc, ngoài tôi ra, em sẽ không có cơ hội yêu ai khác.”

Tim Thẩm Hàn đập loạn. Cậu cắn môi, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ:

“Anh bá đạo quá rồi đấy! Tôi có cuộc sống của riêng mình, không cần anh chen vào!”

Lục Dạ nâng cằm cậu lên, đôi mắt đen sâu thẳm:

“Không cần? Vậy tại sao em chưa từng thích ai khác? Tại sao em không thực sự rời bỏ tôi?”

Thẩm Hàn mở miệng, nhưng lại không nói được lời nào.

Lục Dạ hạ thấp giọng, môi hắn chỉ cách môi cậu một khoảng rất nhỏ:

“Là vì em yêu tôi. Thẩm Hàn, đừng phủ nhận.”

Cả người Thẩm Hàn run lên.

Lục Dạ nhìn cậu, đáy mắt hiện lên một tia vui vẻ vì bắt được con mồi. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm:

“Em muốn chạy cũng được thôi.”

Hắn chậm rãi vuốt nhẹ lên má cậu, giọng nói trầm thấp mang theo sự chiếm hữu đáng sợ:

“Nhưng dù em có chạy đến đâu, tôi cũng sẽ kéo em về.”

 Em có dám thử không?

Thẩm Hàn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hơi thở lại vô thức trở nên rối loạn.

Cậu nghiến răng, giọng căng thẳng:
“Lục Dạ, anh nghĩ mình là ai? Tôi thích anh hai năm, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để anh muốn làm gì thì làm!”

Lục Dạ cúi đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn cậu:
“Không để tôi muốn làm gì thì làm?”

Hắn bỗng bật cười, ngón tay chậm rãi lướt qua môi cậu, giọng nói vừa nguy hiểm vừa mang theo ý cười chế giễu:
“Thẩm Hàn, em còn chưa nhận ra sao? Em không có quyền từ chối tôi.”

Thẩm Hàn siết chặt nắm tay, mắt đỏ lên:
“Lục Dạ! Anh có thể bá đạo, có thể dùng quyền lực để ép tôi, nhưng tình cảm không phải thứ có thể cưỡng ép!”

Lục Dạ không tức giận, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu lòng cậu.

“Vậy sao?”

Hắn chậm rãi cúi xuống, môi gần như chạm vào môi cậu, hơi thở nóng rực quấn quanh, giọng hắn trầm thấp, mang theo sức hút chết người:

“Nếu tôi nói… tôi không cần ép?”

Thẩm Hàn sững người.

Lục Dạ cười khẽ, giọng nói mềm mại như cám dỗ:
“Nếu tôi chạm vào em ngay lúc này, em có thực sự đẩy tôi ra không?”

Cả người Thẩm Hàn cứng đờ.

Hắn như ác quỷ đang thử thách lòng kiên nhẫn của cậu, từng lời nói như một sợi xích trói chặt lấy tim cậu, khiến cậu không thể trốn thoát.

Thẩm Hàn cố gắng hít sâu, giọng khàn khàn:
“Anh thử xem.”

Lục Dạ nhìn cậu, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.

Hắn bỗng cười nhẹ, bàn tay siết chặt eo cậu hơn, giọng nói trầm thấp vang lên ngay sát bên tai:

“Thẩm Hàn, em có dám thử không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play