Chương 3: Một khi đã muốn, sẽ không buông
Thẩm Hàn nhìn người đàn ông trước mặt, lồng ngực phập phồng vì tức giận.
“Lục Dạ, anh nghĩ mình là ai? Tôi không phải món đồ để anh muốn thì vứt, không muốn thì nhặt về!”
Lục Dạ không đáp, chỉ bước đến gần hơn, từng bước một ép cậu lùi lại.
“Vậy em nghĩ mình là ai?”
Giọng hắn trầm thấp, mang theo một áp lực khiến người khác khó lòng thở nổi.
“Là người theo đuổi anh hai năm trời mà không được đáp lại?”
Thẩm Hàn cứng đờ.
Lục Dạ nhếch môi, ánh mắt nhìn cậu sâu thẳm.
“Tôi biết em vẫn luôn ở đó, vẫn luôn chờ tôi quay lại nhìn em.”
Hắn đưa tay nâng cằm cậu lên, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ.
“Nhưng Thẩm Hàn, em sai rồi.”
Hơi thở nóng rực phả lên môi cậu, giọng hắn trầm thấp đầy nguy hiểm:
“Không phải em theo đuổi không được, mà là tôi cố tình không để em có được.”
Tim Thẩm Hàn như bị ai đó siết chặt.
Lục Dạ… từ đầu đến cuối, đều là hắn cố ý?
:( Đừng hòng trốn thoát)
Thẩm Hàn ngỡ mình nghe nhầm.
Hai năm theo đuổi, hai năm cố gắng, hai năm chỉ đổi lại một ánh mắt thờ ơ… Giờ hắn lại nói tất cả đều do hắn cố tình?!
Cậu bật cười, giọng khàn khàn:
“Lục Dạ, anh đùa tôi à?”
Lục Dạ nhìn thẳng vào mắt cậu, ngón tay vuốt nhẹ lên môi cậu, chậm rãi nói:
“Em kiên trì hai năm, tôi muốn xem em có thể cố gắng đến đâu.”
Thẩm Hàn siết chặt nắm tay, trái tim như bị bóp nghẹt.
“Vậy nếu tôi bỏ cuộc thì sao?”
Lục Dạ nghiêng đầu, ánh mắt trở nên tối lại.
“Bỏ cuộc?”
Hắn bỗng bật cười, nhưng tiếng cười ấy lại khiến Thẩm Hàn cảm thấy bất an.
“Thẩm Hàn, em theo đuổi tôi suốt hai năm, vậy có từng nghĩ… nếu tôi là người theo đuổi, em có trốn thoát được không?”
Lời vừa dứt, hắn cúi xuống, một lần nữa chiếm lấy môi cậu, mang theo sự chiếm hữu và bá đạo không thể chối cãi.
Thẩm Hàn muốn đẩy hắn ra, nhưng vòng tay của hắn quá chặt, giống như muốn khóa cậu lại, vĩnh viễn không cho cậu rời khỏi.