Trời nóng như vậy, nàng còn gây ra nhiều chuyện thế này, nam chính có tức giận không đây?
Để tránh chọc giận Kỳ Loan, Thời Vụ Thanh hơi hé mắt, thăm dò nói: "Vương gia, để nha hoàn đỡ thiếp đi nhé?"
"Không cần." Hắn từ chối thẳng thừng, nhưng nói xong dường như sợ nàng suy nghĩ nhiều, lại bổ sung thêm một câu: "Trời nắng gắt thế này, nếu nàng ngất giữa đường, cũng chỉ khiến ta thêm phiền phức."
Thời Vụ Thanh chấp nhận lý do này, dù sao nàng cũng vừa mới gả vào vương phủ, nếu ngày thứ hai đã bị ngất trong phủ, thì cũng quá dễ bị người ta gièm pha rồi.
Chắc nam chính làm vậy là vì danh tiếng của vương phủ thôi.
Nhưng độc giả thì sắp phát điên cả lên!
[????]
[Nam chính đang làm cái gì vậy? Sao hắn lại ôm Thời Vụ Thanh? Nhìn còn vội vàng hơn cả nha hoàn nữa?!]
[Trời ạ, không chịu nổi! Tác giả đang viết cái gì thế này?! Kỳ Loan chẳng phải còn tiếc cả hơi để nói chuyện với Thời Vụ Thanh à?]
[Ờm… tác giả hình như chưa từng viết rõ ràng như thế nhỉ? Có thể là tôi suy nghĩ nhiều, nhưng sao tôi cảm thấy cứ mỗi lần Kỳ Loan và Thời Vụ Thanh chạm mắt, hắn đều lập tức dời đi chỗ khác, trông như đang xấu hổ vậy? Còn cái hành động vội vàng này… có khi nào hắn thích Thời Vụ Thanh không?]
[Người bên trên đừng có nói bừa! Loại nữ nhân giả tạo như Thời Vụ Thanh, nam chính sao có thể thích được!]
[Đọc tiểu thuyết thì đọc đi, đừng có tự thêm thắt trí tưởng tượng vào!]
[Xàm xí, lượn khỏi khu bình luận giùm cái!]
[Hu hu, tôi không thích tình tiết như thế này, nam chính, mau tránh xa nữ phụ tâm cơ đi!]
[Tôi nghĩ nam chính đã phát hiện ra điều gì đó, nên đang thăm dò.]
[Đúng vậy, chắc chắn là thử thăm dò, hoặc là sợ tin này truyền ra sẽ ảnh hưởng danh tiếng vương phủ, nên mới ôm nàng ta thôi.]
[Không hiểu nổi có người đầu óc kiểu gì, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Kỳ Loan lúc nãy còn đáp lại cho có lệ, tối qua cũng chỉ nói chưa đến hai câu đã bỏ đi! Hắn thích Thời Vụ Thanh ư? Đừng có chọc cười chết người ta!]
[+1]
[Thời Vụ Thanh lúc này chắc đắc ý lắm, haha, nàng ta nhất định không biết trong lòng Kỳ Loan đang cảm thấy buồn nôn thế nào đâu!]
Bình luận suýt nữa bùng nổ thành cuộc chiến, mà bình luận nói Kỳ Loan thích Thời Vụ Thanh cũng nhanh chóng bị quản trị viên xóa mất.
Hầu hết độc giả đều cho rằng Kỳ Loan đang thăm dò hoặc có tính toán gì đó, nói chung, hắn không thể nào thật lòng muốn ôm Thời Vụ Thanh được!
Còn Kỳ Loan, làm sao hắn biết được có một đám độc giả đang phân tích từng hành động của hắn chứ.
Lồng ngực rắn chắc của hắn giờ đây đang ôm một thân thể mềm mại ngoan ngoãn.
Mùi hương thanh mát nhàn nhạt lượn lờ quanh chóp mũi, đôi tay nhỏ bé của thiếu nữ nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo hắn, lực rất nhẹ, như thể sợ dùng sức quá sẽ khiến hắn chán ghét.
Kỳ Loan chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp tan chảy, thứ cảm xúc kỳ lạ này khiến vòng tay hắn trở nên dịu dàng hơn, bước chân cũng vô thức chậm lại.
Hắn muốn… ôm lâu thêm một chút.
Thật ra… hắn đã nhìn ra, nàng đang giả vờ ngất.
Nàng chỉ là không muốn đánh đàn mà thôi.
Bản tính đa nghi khiến Kỳ Loan trong khoảnh khắc đó đã nghĩ đến vô số khả năng, thậm chí còn bao gồm cả chuyện người này không phải là Thư Lăng, mà là kẻ khác giả mạo.
Thế nhưng những hoài nghi đó vào giây phút thấy nàng ngã ra sau, đều bị gạt sang một bên.
Hắn không thể kiểm soát mà đưa tay đỡ lấy nàng, đến giờ phút này lại còn bắt đầu tìm lý do biện hộ cho nàng.
Có lẽ… nàng chỉ đơn thuần không muốn đánh đàn.
Hoặc là, nàng sợ hắn không thích.
Hoặc cũng có thể, nàng đã lâu không đánh, sợ mình đã lụt tay nghề…
Thiếu nữ có làn da trắng muốt tựa băng tuyết, vừa nhìn đã biết được nuôi dưỡng trong nhung lụa, ngay cả việc níu lấy áo hắn cũng dè dặt như thế, giống như một con thú nhỏ luôn sẵn sàng co mình lại.
Nàng có thể có ác ý gì chứ?
Huống hồ, khuôn mặt này hoàn toàn là thật, không hề có dấu hiệu dịch dung, ngoài Thư Lăng ra thì nàng còn có thể là ai?
Kỳ Loan đè nén sự nghi ngờ xuống.
Ngược lại, khi nghe thấy tiếng bước chân của nha hoàn phía sau, đôi mắt phượng của hắn hơi lạnh đi.
Hắn đương nhiên không quên, người đề nghị đánh đàn là nha hoàn tên Liên Y kia.
Bất kể nàng ta biết gì, loại nha hoàn dám làm chuyện bất trung như thế, tuyệt đối không thể giữ lại.
Nhưng mà…
Kỳ Loan giấu đi toàn bộ cảm xúc, đưa Thời Vụ Thanh trở về viện, sau đó còn định gọi phủ y đến khám cho nàng, khiến nàng hoảng hốt xua tay từ chối ngay lập tức.
Kỳ Loan vốn đã biết nàng giả vờ, cũng không muốn làm khó nàng, nên thuận theo ý nàng mà bỏ qua.
Chỉ là trước khi rời đi, hắn cố ý nhìn chằm chằm Liên Y một giây.
Liên Y suýt nữa tưởng rằng vương gia sẽ gọi nàng ra nói chuyện riêng, nhưng Kỳ Loan chỉ lạnh nhạt liếc qua một cái rồi xoay người rời đi.
Ngay khi hắn đi khỏi, sắc mặt Tiểu Ý lập tức biến đổi, giơ tay tát mạnh vào mặt Liên Y: "Tiện nhân! Ngươi định làm cái gì vậy?!"
Liên Y sớm biết hôm nay mình khó mà yên ổn, nàng ta cũng không định né tránh, vì tránh được lần này, thì cũng không tránh được lần sau.
"Chát!" Một tiếng bạt tai giòn tan vang lên, nửa bên mặt Liên Y lập tức sưng đỏ.
"Xin lỗi, nô tỳ biết sai rồi, chỉ là nhất thời quên mất tiểu thư không biết đánh đàn…"
Lời còn chưa dứt, Tiểu Ý đã đá nàng ngã xuống đất: "Ngươi nói cái gì? Đại tiểu thư tinh thông cầm nghệ là chuyện ai ai cũng biết, vậy mà ngươi dám nói tiểu thư không biết đánh đàn?!"
Ánh mắt Liên Y tràn đầy căm hận, nhưng nàng quỳ gối cúi đầu, che giấu mọi cảm xúc: "Là nô tỳ nói nhầm! Là nô tỳ nói nhầm!"
Nàng ta khao khát biết bao, mong rằng vương gia vẫn chưa đi xa, có thể nghe được tất cả những lời này!
Nàng ta thậm chí còn tưởng tượng cảnh giây tiếp theo vương gia sẽ tức giận quay lại, chất vấn ý nghĩa đằng sau những lời vừa rồi!
Nhưng đáng tiếc, tất cả chỉ là ảo tưởng.
Mãi đến khi Tiểu Ý mắng xong, Kỳ Loan vẫn không xuất hiện.
Thời Vụ Thanh vốn định ngăn cản Tiểu Ý, nhưng làm vậy không hợp với hình tượng nhân vật, nàng chỉ có thể chờ Tiểu Ý đánh hai cái rồi mới ra vẻ khoan dung, lên tiếng dừng lại với lý do không muốn gây chuyện ồn ào.
"Liên Y, đừng làm những chuyện khiến bản thân phải hối hận." Nàng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn xuống nàng ta từ trên cao: "Nể tình đây là lần đầu ngươi phạm lỗi, bổn vương phi rộng lượng, tha cho ngươi một lần."
"Còn không mau quỳ xuống tạ ơn vương phi!" Tiểu Ý quát.
"Tạ ơn vương phi, tạ ơn vương phi." Liên Y liên tục dập đầu.
"Hừ." Thời Vụ Thanh khẽ nhếch môi cười lạnh đầy ẩn ý, sau đó xoay người trở vào phòng, kết thúc màn kịch này.
Bình luận đầy những lời nhục mạ và chửi rủa liên tục tuôn trào trong khu bình luận, đến mức nàng vừa nhìn đã thấy con số "0" chói mắt ngay sau cột điểm yêu thích.
Thời Vụ Thanh mở bảng xếp hạng độ nổi tiếng ra, nhập vào cái tên "Liên Y".
[Liên Y: Độ nổi tiếng: Hai nghìn]
"……" Nhìn thấy kết quả này, Thời Vụ Thanh lặng người một lúc.
Ngay cả một nha hoàn nhỏ bé cũng có độ nổi tiếng cao hơn nữ phụ ác độc như nàng, dù có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp QAQ
"Thế này không ổn chút nào!" Nàng ngồi suy nghĩ, quyết định phải chủ động ra tay.
Xuất hiện bên cạnh nam chính chẳng có ích gì cả, vì trong mắt độc giả, nàng đã bị định sẵn là kẻ ác độc, nếu còn tương tác với nam chính thì chỉ càng kéo thêm thù hận mà thôi.
Muốn giành được độ nổi tiếng, nàng phải để độc giả nhìn thấy một khía cạnh khác của mình.
Khi nàng đang tìm cách thay đổi tình thế, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
"Vương phi, vương gia phái người đưa đến một cây đàn cổ."
Thời Vụ Thanh hơi căng thẳng, nam chính không phải đã nhận ra điều gì bất thường nên cố ý gửi đàn đến để thử nàng đấy chứ?
"Đem vào đi." Nàng chỉ có thể giữ vẻ bình tĩnh mà đáp.