Cửa phòng mở ra, hai gia nhân khiêng một cây đàn cổ vào trong.
Họ đặt đàn xuống ngay ngắn rồi thi lễ với Thời Vụ Thanh:
“Thỉnh an vương phi, cây Tiêu Vĩ cầm này là do đại sư Minh Tâm tặng vương gia từ nhiều năm trước. Vương gia biết vương phi yêu thích cầm nghệ, đặc biệt lệnh bọn nô tài mang đến.”
“Ta rất thích, phiền hai người thay ta cảm tạ vương gia.” Thời Vụ Thanh mỉm cười đáp.
“Vâng.” Hai người rời đi, Thời Vụ Thanh nhìn bóng lưng của một trong số họ, hình như đó là thị vệ thân cận của vương gia.
“Vương phi.” Tiểu Ý cười tủm tỉm nói: “Xem ra vương gia rất để tâm đến người đó, hôm nay chỉ là con tiện tỳ kia vô tình nhắc đến, vậy mà vương gia đã lập tức sai người mang cây đàn nổi danh này đến cho người rồi.”
Thời Vụ Thanh chậm rãi cười đáp: “Đương nhiên, dung mạo của bổn vương phi nổi danh khắp kinh thành, vương gia thích ta cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Ừm… Thật là một câu thoại đầy xấu hổ—nàng âm thầm phỉ nhổ.
Tiểu Ý thì không ngừng phụ họa.
Sau chuyện này, cả ngày hôm đó Thời Vụ Thanh không ra khỏi cửa nữa, mặc dù nàng vẫn còn rất tò mò về thế giới này.
Đến chạng vạng, nàng đang ngồi trước cây đàn, ngắm nghía nó thì bỗng dưng bảng bình luận của độc giả xuất hiện một loạt ý kiến liên quan đến tâm lý của Liên Y.
Hả? Nàng không nhịn được mà nhìn kỹ hơn.
[Liên Y thật đáng thương, nói ra sự thật cũng không được, không nói cũng không xong, chỉ có thể ngầm nguyền rủa Thời Vụ Thanh chết đi]
[Ôi trời! Mọi người ơi, nha hoàn này độc quá! Dám trực tiếp bỏ độc vào đồ ăn!]
[Đừng căng thẳng, Liên Y, cố lên nào! Hãy hạ độc kẻ tâm cơ này đi!]
Hạ độc?
Thời Vụ Thanh lập tức hiểu rằng hiện tại góc nhìn của độc giả đang theo chân Liên Y, mà nàng ta sắp mang thức ăn đến cho mình.
Chợt nàng nảy ra một ý, xoa nhẹ hai má, chuẩn bị kiếm lấy làn sóng độ nổi tiếng đầu tiên!
…
Ở bên kia, Liên Y bưng khay thức ăn, ánh mắt tràn ngập hận ý.
Đại tiểu thư giờ sinh tử chưa rõ, nàng ta nhất định phải kéo Thời Vụ Thanh chôn cùng!
Nếu nói ra sự thật sẽ liên lụy đến Thời gia, vậy thì cứ để Thời Vụ Thanh chết ngay trong vương phủ này đi!
Tính mạng nàng ta có là gì, chỉ cần báo thù cho tiểu thư, chết ngay lập tức cũng chẳng sao cả!
Liên Y càng đến gần căn phòng, lòng nàng ta càng kiên quyết. Nàng nhắm mắt, điều chỉnh lại dáng vẻ nhút nhát thường ngày.
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối diện với cái chết, nhưng tim nàng ta vẫn đập nhanh hơn, chỉ mong sao Thời Vụ Thanh không hay biết gì mà ăn hết chỗ thức ăn có độc này—loại độc vốn dĩ nàng ta chuẩn bị để tự sát.
Liên Y đang mong chờ, mà độc giả cũng đang mong chờ, ai nấy đều hồi hộp theo dõi!
[Sao ta cứ có cảm giác với tâm cơ của Thời Vụ Thanh, nàng ta sẽ nhận ra có gì đó không ổn…]
[Nếu bị phát hiện, Liên Y tiêu đời rồi.]
[Liệu có thành công không đây?]
Liên Y còn chưa đến cửa phòng thì bất ngờ thấy cửa sổ chưa đóng kín. Từ khe hở nhỏ, nàng có thể lờ mờ nhìn thấy sắc mặt của Thời Vụ Thanh có gì đó không ổn.
Nàng sững lại, theo bản năng khẽ bước nhẹ hơn, đi thêm vài bước để quan sát rõ hơn.
Góc nhìn của độc giả cũng đồng bộ với nàng, tất cả cùng chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Thiếu nữ với mái tóc dài như lụa là, buông xõa trước ngực, ngồi trước cây đàn, góc nghiêng hoàn mỹ không tì vết. Đầu ngón tay trắng nõn khẽ chạm lên dây đàn, cả người đẹp đến mức không giống người thật.
Nhưng xung quanh nàng lại bao phủ một bầu không khí bi thương rõ rệt. Đôi mắt hơi cụp xuống, ánh nhìn chứa đựng hoài niệm và đau thương. Đôi môi đỏ thẫm khẽ mấp máy, dường như gọi tên ai đó.
Theo tiếng gọi ấy, nàng như không còn kiềm chế được cảm xúc, cả người khẽ run lên, chầm chậm cúi xuống, ôm chặt lấy thân đàn, động tác dịu dàng như đang nép vào lòng ai đó.
Độc giả chết lặng.
[???]
[Thời Vụ Thanh?]
[Chuyện quái gì đang xảy ra vậy???]
Liên Y cũng sững sờ. Nhưng điều khiến nàng chết lặng hơn cả—là nàng đã nhìn rõ khẩu hình của thiếu nữ kia—
"Tỷ tỷ."
Nàng đang gọi: "Tỷ tỷ".
Với ánh mắt đầy bi thương, hoài niệm, không một tiếng động nhưng lại rõ ràng đang gọi: “Tỷ tỷ”.
Như thể giây tiếp theo sẽ bật khóc.
Liên Y không nhịn được mà chớp mắt thật mạnh, nghi ngờ mình nhìn nhầm.
Nhị tiểu thư đã cướp đi mọi thứ của đại tiểu thư, sao có thể quan tâm đến đối phương được chứ?
Độc giả sau khi đọc được miêu tả nội tâm của Liên Y thì càng bối rối hơn:
[Tỷ tỷ? Thời Vụ Thanh đang gọi tỷ tỷ???]
[Khoan? Có phải ta đã bỏ lỡ tám trăm chương không vậy???]
[Không thể nào?! Thời Vụ Thanh không phải là nữ phụ độc ác sao?]
[Chẳng lẽ có ẩn tình gì? Phải nói thật, đoạn miêu tả vừa rồi khiến ta có chút đồng cảm, cảm giác Thời Vụ Thanh rất để tâm đến Thư Lăng đấy.]
[Không thể nào? Thật sự có ẩn tình sao?! Hóng quá! Ta thích kiểu tình tiết này! Chị em thân thiết gì đó! Aaa tác giả đại đại viết nhanh lên đi!]
[Ôm lấy cây đàn Thư Lăng thích nhất, như thể đang ôm lấy chính Thư Lăng vậy, nỗi hoài niệm này… ai thấu được đây!]
Cùng lúc đó, trong phòng, Thời Vụ Thanh vui mừng phát hiện ra thanh danh vốn dĩ không hề động tĩnh, nay đã tăng lên!
Những trái tim trắng tinh tượng trưng cho sự yêu thích, bên dưới đã bắt đầu được phủ một lớp đỏ nhạt!
[Điểm nổi tiếng: 100]
[Điểm nổi tiếng: 200]
[Điểm nổi tiếng: 300]
[……]
Nhưng khi điểm nổi tiếng tăng lên, tranh luận giữa các độc giả cũng bùng nổ!
Những bình luận tin rằng có ẩn tình, nhanh chóng bị một luồng ý kiến trái chiều hoàn toàn lấn át!
[Mọi người có phải nghĩ nhiều quá không? Đây chẳng qua chỉ là suy đoán của Liên Y thôi, tác giả đâu có nói Thời Vụ Thanh thật sự gọi "tỷ tỷ" đâu.]
[Đúng vậy, chắc chắn là Liên Y nhìn nhầm!]
[Hoặc đây là một chi tiết ngầm*]
* 伏筆 (phục bút): ẩn ý, chi tiết ngầm được tác giả cài cắm trước để tạo bước ngoặt cho cốt truyện sau này.
[Thời Vụ Thanh làm sao có thể tẩy trắng được? Thư Lăng chính là bị nàng ta lừa uống mê dược mà!]
[Nàng ta tuyệt đối là một kẻ tâm cơ! Không cần nói gì khác, giả vờ ngất để Kỳ Loan ôm mình, quá rõ ràng rồi còn gì!]
[Cạn lời, đọc truyện mà còn không phân biệt nổi thiện ác, không hiểu có người đang xem cái gì nữa.]
Những bình luận này xuất hiện khiến nhiều độc giả khác cũng tin rằng Liên Y nhìn nhầm, hoặc Thời Vụ Thanh đang cố tình diễn trò. Dù sao đi nữa, nàng ta tuyệt đối không thể thật lòng yêu thích nữ chính được!
Điểm nổi tiếng của Thời Vụ Thanh dần dần chững lại, cuối cùng dừng ở con số 800.
Bất kể sự thật của cảnh tượng này là gì, nhân vật này đã thành công thu hút sự chú ý của khán giả và khiến họ tranh luận không ngừng.
Thời Vụ Thanh tựa lên dây đàn, khóe mắt cong cong đầy giảo hoạt, thầm nghĩ: Nàng không hề làm lệch hình tượng nhân vật nha.
Bản thân "Thời Vụ Thanh" vốn đã là kẻ phản diện, nàng có chút tâm cơ, lừa gạt một nha hoàn có ý đồ khác cũng là chuyện rất bình thường thôi!
Chỉ là sau này, Thời Vụ Thanh sẽ khiến chuyện "lừa gạt" này trở thành hiện thực mà thôi.
"Đông đông đông."
Liên Y với tâm trạng phức tạp, cuối cùng cũng gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Thời Vụ Thanh giả vờ luống cuống đứng dậy.
“Vương phi, nô tỳ mang cơm tối đến cho người.” Liên Y bước vào.
Thời Vụ Thanh thản nhiên đáp: “Ừ, để xuống đi.”
Liên Y bày từng món lên bàn, trong lúc đó không ngừng quan sát nét mặt của Thời Vụ Thanh.
Đối phương đã khôi phục vẻ bình thản như trước, chỉ là cơ thể có chút cứng ngắc, trông như chưa điều chỉnh được tâm trạng.
Nàng ta không khỏi sinh lòng nghi hoặc.
Thời Vụ Thanh rốt cuộc đã nói gì? Là "tỷ tỷ" thật sao?
Nếu đúng vậy, vì sao nàng ta lại đối xử với đại tiểu thư như vậy?