"Vậy nên, hãy phấn đấu trở thành nhân vật đứng đầu bảng xếp hạng độ nổi tiếng* trong mọi tiểu thuyết! Ký chủ, cô đã sẵn sàng chưa?"
*độ nổi tiếng: nhân khí. (sau này khi dịch sẽ tùy xem nhân khí hay độ nổi tiếng thuận hơn thì mình sẽ chỉnh lại nha)
"Ta sẵn sàng."
Vừa dứt lời, trước mắt Thời Vụ Thanh liền lóe lên một luồng sáng trắng. Khi ánh sáng biến mất, cảnh tượng xung quanh nàng đã thay đổi.
Dưới lớp hỷ khăn đỏ thẫm, trong gian phòng thắp nến đỏ, Thời Vụ Thanh lờ mờ thấy một bóng dáng nam nhân cao lớn.
Nàng ngồi yên tại chỗ, không động đậy, lặng lẽ gọi hệ thống trong đầu: "Hệ thống? Hiện tại ta đã vào trong tiểu thuyết rồi sao?"
"Đúng vậy." Giọng điện tử vang lên trong đầu nàng, chỉ một mình nàng có thể nghe thấy: "Ký chủ hiện đã tiến vào tiểu thuyết đầu tiên – 《Vương gia, đừng sủng nữa: Đích nữ lạnh lùng tuyệt sắc》. Có muốn tiếp nhận kịch bản ngay bây giờ không?"
"Tiếp nhận."
Thời Vụ Thanh không hề do dự.
Vừa dứt lời, trong đầu nàng lập tức xuất hiện một đống ký ức vốn không thuộc về nàng.
Đây là một bộ tiểu thuyết ngôn tình cổ đại, nữ chính là đích nữ của Thượng thư phủ, thân phận cao quý, dung mạo khuynh thành, tinh thông cầm kỳ thi họa, là đệ nhất quý nữ danh chấn Đại Hạ quốc.
Cuộc đời nàng ấy vốn dĩ nên thuận buồm xuôi gió, sống hạnh phúc an yên. Thế nhưng, tất cả đã thay đổi chỉ vì nàng ấy trót tin lầm muội muội cùng cha khác mẹ của mình – Thời Vụ Thanh.
Nữ chính Thời Thư Lăng dịu dàng thiện lương, đối xử với muội muội Thời Vụ Thanh vô cùng tốt. Nhưng Thời Vụ Thanh bề ngoài cảm động, trong lòng lại luôn ghen tỵ với thân phận đích nữ của tỷ tỷ. Cảm xúc này đạt đến đỉnh điểm khi hoàng thượng ban hôn, gả Thời Thư Lăng cho vị vương gia mà Thời Vụ Thanh thầm mến – Kỳ vương.
Dưới sự giúp đỡ của di nương, nàng ta bày ra một kế hoạch: Cướp thân phận tỷ tỷ để gả vào vương phủ!
Khi ý nghĩ này xuất hiện, nó đã không thể dừng lại được nữa. Thời Vụ Thanh lợi dụng sự tin tưởng của Thời Thư Lăng, đánh thuốc mê nàng ấy, hủy dung, rồi ném vào thanh lâu!
Câu chuyện bắt đầu từ khi nữ chính tỉnh lại, gặp thần y, khôi phục dung mạo và lập kế hoạch báo thù.
Chỉ đọc đến đây, Thời Vụ Thanh đã hiểu toàn bộ diễn biến tiếp theo.
Nàng chớp mắt, hỏi hệ thống: "Ta có thể xem điểm nhân khí của mình không?"
Hệ thống im lặng một lát rồi đáp: "Ký chủ, tại sao cô lại nghĩ rằng một kẻ ác độc như cô sẽ có điểm nhân khí?"
"…" Thời Vụ Thanh.
Được rồi.
Rõ ràng cốt truyện đã tiến triển đến đêm tân hôn, khi Thời Vụ Thanh đã thành công thay thế đích tỷ để bước vào vương phủ. Điều đó cũng có nghĩa là nữ chính đã bị hủy dung và rơi vào thanh lâu.
Những việc ác độc đã làm cả rồi, muốn chiếm được thiện cảm của độc giả chắc chắn sẽ rất khó khăn.
"Ký chủ, ta xin nhắc nhở cô. Mục tiêu của cô là trở thành nhân vật được yêu thích nhất, nhưng những hành động xấu mà nguyên chủ đã làm để thúc đẩy cốt truyện, cô vẫn phải tiếp tục thực hiện." Hệ thống nghe được suy nghĩ của cô, lạnh lùng lên tiếng.
Thời Vụ Thanh có chút chán nản, nhưng chưa kịp đáp lời, một giọng nam trầm thấp đầy từ tính vang lên trên đỉnh đầu nàng:
"Thời Thư Lăng?"
Thời Vụ Thanh lập tức nhập vai, thử thăm dò mà e lệ lên tiếng: "Vương gia."
Giọng nói mềm mại trong trẻo, ngọt ngào đến mức chính nàng cũng phải sửng sốt.
Vị vương gia nọ đứng yên một lúc, sau đó chậm rãi đưa tay về phía khăn voan đỏ.
Khoảnh khắc bị vén lên, Thời Vụ Thanh cảm thấy căng thẳng. Đây là lần đầu tiên nàng đóng giả người khác, cũng là nhiệm vụ đầu tiên, mong rằng sẽ không xảy ra sơ suất.
Kỳ Loan đối với hôn sự do hoàng thất ban xuống thực ra có phần chán ghét. Chàng không hiểu nhiều về đại tiểu thư của Thượng thư phủ, tổng cộng chỉ từng gặp qua một hai lần từ xa, thực sự không thể nói là có tình cảm.
Hơn nữa, hắn từng nghe qua tính cách của nàng ấy—một đại gia khuê tú khuôn phép rập khuôn như vậy, thật sự không phải kiểu người hắn sẽ thích.
Nhưng thánh chỉ đã ban xuống, hắn không thể kháng chỉ, đành phải chấp nhận.
Trước khi đến tân phòng, hắn đã nghĩ kỹ rồi—sau khi vén khăn voan, hắn sẽ nói gì với Thời Thư Lăng.
Nhưng khi thực sự bước vào phòng, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang ngoan ngoãn ngồi yên bên mép giường, hắn lại đột nhiên mềm lòng.
Kỳ Loan chậm rãi vươn bàn tay thon dài, từng chút một vén lên khăn voan, để lộ dung nhan của vị thê tử tương lai.
Gương mặt thiếu nữ rực rỡ như ánh ban mai, đôi má thoa phấn hồng càng làm nổi bật sắc thái diễm lệ, quả thật đúng như lời đồn đại bên ngoài—khuynh quốc khuynh thành.
Nàng có vẻ hơi căng thẳng, đôi môi đỏ khẽ mím lại, hàng mi cong khẽ chớp động, rồi từ từ ngước mắt nhìn chàng.
"…" Kỳ Loan bất giác dời mắt đi nơi khác, nhẹ nhàng buông khăn voan xuống, vành tai hơi đỏ.
Thời Vụ Thanh không ngờ rằng ngay lần đầu tiên nam chính nhìn thấy mình, hắn đã quay mặt đi chỗ khác đầy ghét bỏ!
Đây chính là vai vạn người ghét sao?
Thời Vụ Thanh âm thầm oán thán.
Nghĩ một chút, nàng liền bám sát tính cách của nguyên chủ, dịu dàng gọi: "Vương gia."
Lần này giọng điệu còn mềm mại hơn trước.
Kỳ Loan cảm thấy có chút không chịu nổi, giả vờ lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, chuẩn bị nói ra những lời đã suy nghĩ từ trước.
Nhưng thiếu nữ lại không hề hay biết, mở miệng trước: "Chàng có muốn uống rượu giao bôi không?"
Kỳ Loan nhìn nàng.
Thời Vụ Thanh thầm nghĩ, trong kịch bản gốc, “Thời Vụ Thanh” chính là nói như vậy mà? Sao nam chính lại nhìn nàng chằm chằm thế này?
Chẳng lẽ dáng vẻ khi nàng nói chuyện có gì không ổn?
Thời Vụ Thanh vội vã chữa cháy: "Thiếp thân lần đầu thành thân mà." Nếu có gì không đúng, thì bỏ qua đi nhé.
Kỳ Loan lập tức hiểu ra ẩn ý của nàng, suýt chút nữa bị sự đáng yêu này làm choáng váng.
Những lời định nói ban đầu, hắn đã quên sạch.
Chỉ có thể giữ vẻ mặt nghiêm nghị, đi đến bàn.
Trên bàn đã bày sẵn hai ly rượu.
Thời Vụ Thanh cẩn thận đứng dậy, bước đến bên bàn. Nàng biết trong tình tiết đêm nay, sau khi nam chính và nàng uống xong rượu giao bôi, hắn sẽ rời đi—nói cách khác, đây chính là tuyến tình tiết cuối cùng của nàng với nam chính trong đêm nay!
"Vương gia, từ nay thiếp chính là vương phi của hắn rồi." Thời Vụ Thanh nâng ly rượu, ánh mắt mang theo chút mong đợi.
Nguyên chủ rất coi trọng thân phận của mình, vì vậy nàng ta vô cùng khao khát có được sự thừa nhận của vương gia.
"…" Nam nhân im lặng một lát, sau đó mặt không đổi sắc, khẽ "Ừm" một tiếng.
Thời Vụ Thanh cong môi cười, cùng hắn uống cạn rượu giao bôi.
Sau khi uống xong, hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí trở nên kỳ lạ và gượng gạo.
Thời Vụ Thanh cũng không lo nam chính phát hiện ra nàng không phải Thời Thư Lăng.
Bởi vì nguyên chủ và đích tỷ vốn có sáu phần giống nhau, sau khi trang điểm và cố tình bắt chước cử chỉ, một người không quen thuộc với Thời Thư Lăng như nam chính hoàn toàn không thể nhận ra!
Một lát sau, đôi mắt phượng sâu thẳm của Kỳ Loan nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên hỏi: "Nàng thật sự là Thời Thư Lăng sao?"
"?" Thời Vụ Thanh.
Nàng vừa mới nghĩ xong là đối phương chắc chắn không thể nhận ra mà?
Bình tĩnh! Phải vững vàng!
"Vâng?" Thiếu nữ nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ: "Sao vương gia lại nói vậy?"
"…" Nam nhân đột nhiên quay mặt đi chỗ khác một cách khó hiểu!
Hắn vội vàng đứng dậy: "Chúng ta vốn không có tình cảm, sau này cứ kính trọng nhau là được. Đêm nay ta sẽ ngủ ở nơi khác, nàng nghỉ sớm đi."
Nói xong, hắn phất tay áo, nhanh chóng rời đi.
…Bay đi rồi sao?
Thời Vụ Thanh cũng không hiểu sao mình lại vô thức dùng từ “bay” để miêu tả.
Chẳng lẽ tâm trạng đối phương rối bời đến mức phải “bay” đi thật sao?
Vừa xóa bỏ những suy nghĩ kỳ quặc trong đầu, nàng liền nghe thấy giọng nói của hệ thống:
"Hiện tại mở bảng bình luận của độc giả."