Kỳ Loan là dị tính vương* duy nhất của Hạ Quốc, có tình nghĩa huynh đệ với Hoàng đế đương triều. Hai người từng cùng nhau ra trận, chống lại quân xâm lược.

*dị tính vương:  vương gia khác họ với vua.

Trong trận chiến lần trước, Kỳ Loan trúng kỳ độc, đến nay vẫn chưa thể giải trừ hoàn toàn. Vì vậy, nhân dịp đại hôn, Hoàng đế đặc cách cho hắn và Thời Vụ Thanh một thời gian nghỉ ngơi trước khi vào cung bái kiến.

Lúc Thời Vụ Thanh nhìn thấy Kỳ Loan, đối phương cũng vì luyện võ lâu năm mà thính giác nhạy bén, nghe thấy giọng của Tiểu Ý nên liền lạnh nhạt quay đầu nhìn sang.

Thời Vụ Thanh dẫn theo hai nha hoàn đến gần, hành lễ: "Tham kiến Vương gia."

Kỳ Loan hờ hững đáp: "Không cần đa lễ."

"Vâng."

Ngay lúc đó, bảng bình luận trước mắt Thời Vụ Thanh bắt đầu điên cuồng cập nhật. Rõ ràng, độc giả có thể nhìn thấy cảnh này.

Sau khi đứng dậy, nàng làm theo nhân vật thiết lập, chủ động bắt chuyện: "Vương gia đang làm gì ở đây vậy?"

"Không có gì."

Đúng như độc giả nói, Kỳ Loan vô cùng chán ghét nàng, thậm chí còn chẳng buồn nói chuyện.

Thời Vụ Thanh hơi lúng túng, nàng nghiêng đầu, cố gắng tìm chủ đề: "Hoa trong phủ của Vương gia thật đẹp, hoàn toàn khác với hoa trong nhà thần thiếp."

"Ồ." Kỳ Loan.

"..." Thời Vụ Thanh.

Đột nhiên cảm thấy làm một nhân vật quần chúng cũng chẳng dễ dàng gì.

Thôi kệ, nàng chỉ cần giữ đúng hai hình tượng "nịnh bợ" và "muốn được Kỳ Loan chú ý" là được rồi!

Vậy nên, Thời Vụ Thanh tiếp tục tìm cách nói chuyện: "Thần thiếp có thể ngồi đây không?"

"Tùy ý." Nam nhân thoáng liếc nhìn nàng, sau đó lại đưa mắt về phía cụm hoa phía xa xa.

"Không biết vì sao" Thời Vụ Thanh mỉm cười nhẹ giọng nói: "bộ y phục này của Vương gia có kiểu dáng đơn giản, nhưng khi mặc trên người Vương gia, lại khiến người ta không thể rời mắt."

"Ồ." Kỳ Loan vẫn hờ hững như cũ.

Độc giả sắp cười đến chết mất.

[Hahahaha, ai thấy sảng khoái chưa? Tôi thì sướng lắm đây! Kỳ Loan đúng là không muốn nói với nàng ta thêm một chữ nào!]

[Thời Vụ Thanh không biết hai chữ "xấu hổ" viết thế nào à?]

[Tôi dám cá là kiên nhẫn của Kỳ Loan sắp chạm đáy rồi. Nếu Thời Vụ Thanh còn tiếp tục nói thêm hai câu nữa, Kỳ Loan chắc chắn sẽ phất tay áo bỏ đi!]

[Kỳ Loan: Ồ (phiền chán) (vô vị) (sao nữ nhân này nhiều lời thế) (nàng ta thực sự là đại tiểu thư Thời Thư Lăng dịu dàng hiểu lễ nghĩa à?)]

[Thời Vụ Thanh đúng là mặt dày, Kỳ Loan đã rõ ràng không muốn để ý đến nàng, vậy mà nàng ta vẫn cứ bám theo]

Bên cạnh, Liên Y đang đứng nghiêm chỉnh cũng có suy nghĩ giống hệt độc giả.

Nghĩ đến đại tiểu thư từng đối xử tốt với mình, nàng có một loại xúc động muốn lập tức nói rõ sự thật với Vương gia!

Nhưng ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên, nàng đã bị Tiểu Ý lườm một cái sắc bén—"Nếu ngươi làm vậy, cả nhà họ Thời cũng không thoát nổi đâu!"

Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Liên Y, khiến nàng ta lập tức cúi đầu, sắc mặt trắng bệch.

Đúng vậy, lừa gạt thánh thượng, giả mạo tân nương, dù Thời gia không hề hay biết thì cũng sẽ bị liên lụy. Mà đại tiểu thư, người quan tâm gia đình nhất, chắc chắn không muốn chuyện đó xảy ra...

Trong khi đó, Kỳ Loan vẫn chưa hay biết rằng suýt chút nữa mình đã biết được một bí mật kinh thiên động địa.

Giờ phút này, hắn đang ngồi thẳng lưng, giữ vẻ mặt lạnh lùng, cố gắng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Nhưng mà...

Nhớ lại giọng nói mềm mại kia, mang theo sự tán thưởng chân thành dành cho mình...

Lỗ tai hắn bỗng chốc đỏ bừng.

Khụ, cô nương này, sao lại không giống như lời đồn bên ngoài vậy?

Bước đi của nàng mang phong thái đoan trang của tiểu thư khuê các, cử chỉ cũng không vượt quá quy củ, nhưng khi nói chuyện, lại không hề có cảm giác cứng nhắc rập khuôn.

Ngược lại, đôi mắt nàng sáng lấp lánh, mỗi cái chớp mắt tựa như ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm, vô cùng thu hút.

Không được... hắn không thể để người khác phát hiện ra điều bất thường này quá sớm.

Hắn vừa mới tuyên bố sẽ "tương kính như tân" vào tối qua, chẳng lẽ bây giờ đã bị nhìn thấu rồi sao? Thật mất mặt quá đi!

"Nàng còn chuyện gì nữa không?"

Kỳ Loan thật sự không thể ngồi thêm một giây nào nữa. Hắn sợ nếu Thời Thư Lăng tiếp tục nói, ngay cả gương mặt hắn cũng sẽ đỏ bừng mất.

"Nếu không có gì, bổn vương đi trước đây."

"Vương gia" Thời Vụ Thanh khẩn cầu: "Chàng không thể trò chuyện với thiếp thêm một chút sao?"

[Tự mình đưa mặt ra cho người ta tát à?]

[Thật khiến người ta buồn nôn]

[Kỳ Loan lão công! Mau! Dạy nàng ta cách làm người!]

[Nói chuyện với ngươi thì không được, nhưng tiễn ngươi lên Tây Thiên thì có thể đấy!]

[Nam chính mà ngươi cũng dám mơ tưởng? Đồ tiện nhân!]

Độc giả nóng lòng muốn thấy Kỳ Loan phản dame Thời Vụ Thanh!

Kỳ Loan trầm ngâm một lát, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, hắn lên tiếng: "Ngươi rất rảnh rỗi?"

Ý của Kỳ Loan thực ra là hắn thật lòng hỏi Thời Vụ Thanh có thấy nhàm chán không, nhưng vì giọng điệu quá cứng nhắc nên cả độc giả lẫn Thời Vụ Thanh đều hiểu lầm.

[Hahaha. "Ngươi rất rảnh rỗi?" Phản dame quá đỉnh!]

[Nghĩ gì mà cũng muốn thu hút sự chú ý của nam chính? Ngươi không biết mình là ai sao?]

[Sát thương quá lớn, sỉ nhục cũng mạnh, không hổ là nam chính!]

Thời Vụ Thanh vội cúi người nhận lỗi: "Vương gia, xin chàng đừng giận, nếu chàng có việc bận thì cứ đi làm đi ạ."

Kỳ Loan sững người, giận? Hắn đâu có giận!

Hắn nhìn dáng vẻ cô nương trước mặt vội vã nhận lỗi, theo phản xạ định đưa tay đỡ nàng, nhưng đến khoảnh khắc sắp chạm vào lại kìm lại.

"Bản vương không có giận."

"Vương gia độ lượng, là thiếp không hiểu chuyện."

"..." Kỳ Loan.

Hắn ngơ ngác đứng đó, không biết phải làm gì.

Lúc này, một nha hoàn đứng bên cạnh lên tiếng: "Vương gia, nếu người không có việc gấp, hay là trò chuyện cùng Vương phi một lát đi ạ?"

Kỳ Loan liếc mắt nhìn nha hoàn đó, nếu hắn nhớ không nhầm thì nàng ta tên là Liên Y, nghe nói từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Thư Lăng.

"Ừm." Hắn gật đầu nhẹ.

Liên Y giả vờ như vô tình đề nghị: "Vương gia, tiểu thư nhà nô tỳ có cầm nghệ* nổi danh khắp kinh thành, hay là để tiểu thư đàn một khúc cho ngài nghe nhé?"

*cầm nghệ: tài đánh đàn

Tiểu Ý nghe vậy, vừa kinh hãi vừa tức giận trừng mắt nhìn Liên Y!

Đại tiểu thư đúng là đàn hay thật, nhưng Nhị tiểu thư thì không biết đàn chút nào!

Cái đồ tiện nhân này rõ ràng là muốn cố ý khiến vương gia phát hiện ra điều bất thường!

"Được." Kỳ Loan gật đầu, hắn cũng có chút tò mò về tài nghệ của thiếu nữ trước mặt.

Độc giả có góc nhìn của Thượng Đế, đã sớm đoán được suy nghĩ của Liên Y, bọn họ cũng bắt đầu háo hức mong chờ!

[Đánh đàn? Thời Vụ Thanh có biết đánh quái gì đâu!]

[Wa, nam chính sắp phát hiện ra sơ hở rồi sao? Mong chờ quá!]

[Hừ hừ, tôi muốn xem thử Thời Vụ Thanh làm sao chống chế đây! Thư Lăng của tôi cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nàng ta có cửa so được chắc?]

Thời Vụ Thanh giật mình, nàng không thể để nam chính phát hiện ra mình là kẻ giả mạo ngay lúc này được!

Thế thì mạch truyện sau này phải tiếp tục thế nào đây?

Trong cơn hoảng loạn, nàng đưa tay đỡ trán, giả vờ chóng mặt, lảo đảo như sắp ngã.

"Nàng làm sao vậy?" Không biết có phải ảo giác không, nhưng giọng điệu của Kỳ Loan dường như có chút gấp gáp.

"Chắc là phơi nắng một lát, nên hơi chóng mặt một chút." Thời Vụ Thanh vừa nói vừa yếu ớt nghiêng người ngã xuống.

Tiểu Ý đã sớm nhận được ánh mắt ra hiệu của nàng, lập tức phối hợp la lên "Tiểu thư!" rồi vội vàng chạy đến đỡ.

Nhưng trước khi Tiểu Ý kịp chạm vào, Thời Vụ Thanh đã rơi vào một vòng tay rộng lớn và ấm áp.

Nàng kinh ngạc mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt phượng dài hẹp của Kỳ Loan đang chăm chú nhìn mình.

"Thiếp..." Thời Vụ Thanh có chút chột dạ.

Nhưng chưa kịp nói gì, cả người nàng đã bị bế lên!

Thời Vụ Thanh theo phản xạ vòng tay ôm lấy hắn, sợ mình bị ngã.

"Bản vương đưa nàng về nghỉ ngơi." Sắc mặt Kỳ Loan không chút dao động.

Thời Vụ Thanh đành ngoan ngoãn nằm yên trong lòng hắn. Chỉ có điều, có thể là do ánh nắng bên ngoài quá gay gắt, khi nàng hơi nheo mắt lại để giả vờ ngất, bỗng nhận ra gương mặt nam nhân này đã đỏ bừng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play