Hoài Trác? Hoài Trác là ai?

“Ý anh nói là giám đốc Hoài sao?” Chu Diễn nhớ ra giám đốc phòng nhân sự hình như họ Hoài, vì cái họ này rất hiếm gặp nên cậu vẫn còn có chút ấn tượng, “Anh ta thấy em mệt quá nên nói vài câu với em thôi.”

“Thật sao? Chu Diễn, anh ta là gay.”

Hơn nữa Chu Diễn vừa đúng là kiểu người Hoài Trác thích.

“Anh ta là gay thì sao? Hình Thương, anh thật vô lý, em không thể nói chuyện với người đồng tính sao?” Trước kia tính chiếm hữu của Hình Thương đã rất cao rồi, nhưng sẽ không vô lý như này.

“Em đương nhiên có thể, em làm gì cũng không liên quan đến tôi, tương tự, tôi làm gì em cũng không có quyền quản, chúng ta đã là hai người không liên quan gì đến nhau rồi.”

Mấy chữ “không liên quan gì đến nhau” đã thành công làm Chu Diễn đau đớn, đồng thời kéo cậu về với thực tại. Cậu ấm ức lùi lại một bước: “Ngày mai em sẽ đi, em không muốn cãi nhau với anh.” 

Hình Thương tức đến bật cười, là ai đã gây sự trước? Ban đầu vốn dĩ họ đều có thể bình tĩnh đối mặt với cuộc gặp gỡ bất ngờ này, sau đó lặng lẽ tách ra, là ai đã tạo nên tình cảnh hiện tại?

Anh không nên quan tâm đến Chu Diễn, anh nên đóng sầm cửa bỏ đi ngay bây giờ!

Nhưng mà, nhưng mà…

Hình Thương thực sự bị câu nói “ngày mai em sẽ đi” của Chu Diễn làm lung lay, nếu mãi không gặp nhau nữa, nếu mãi không liên lạc nữa, mọi thứ sẽ không lệch khỏi quỹ đạo.

Hình Thương giống như một con báo đen nổi cơn giận dữ, đột ngột ấn Chu Diễn lên tường hôn.

Người ngày đêm mong nhớ không chỉ có Chu Diễn, Hình Thương cũng vậy.

Chu Diễn bị anh làm cho hoảng sợ, định cự tuyệt thì đầu lưỡi Hình Thương thừa cơ hội tiến vào khoang miệng cậu, cậu chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

Chu Diễn giơ tay lên đẩy ra, Hình Thương bắt lấy tay cậu ấn lên đỉnh đầu.

Đầu lưỡi bị cuốn lấy, không khí cũng bị cướp đoạt, Chu Diễn nhìn Hình Thương qua đôi mắt mờ sương, cậu đột nhiên nghĩ, hay là cứ như vậy đi? Dù sao cũng chỉ có một đêm.

Cảm nhận được Chu Diễn thuận theo, Hình Thương thử buông tay, Chu Diễn đã không còn sức lực, anh vừa buông tay Chu Diễn liền trượt xuống theo vách tường.

Hình Thương đỡ lấy Chu Diễn, một tay ôm eo cậu, một tay vòng qua sau lưng cậu.

Chu Diễn chủ động đặt tay lên vai Hình Thương.

“Hình Thương, em rất nhớ anh.” Chu Diễn thốt ra những lời không dám nói.

Hình Thương ngẩn ra: “Em có biết mình đang nói gì không?”

Trên người Chu Diễn phảng phất mùi rượu, Hình Thương đã sớm ngửi thấy từ lâu, Chu Diễn có lẽ…

“Em biết.” Chu Diễn đến gần Hình Thương hơn, gần như áp sát vào người anh, “Hình Thương, em không say.”

Sợi dây lý trí trong đầu Hình Thương đứt phựt, anh lần nữa cắn lên môi Chu Diễn, động tác không ngừng, toàn thân Chu Diễn bắt đầu đổ mồ hôi.

Họ đã từng hòa hợp vô số lần, Hình Thương hiểu rõ cơ thể Chu Diễn nhất, mỗi một tấc đất bị xâm chiếm đều khiến Chu Diễn không ngừng run rẩy, Chu Diễn cũng hiểu rõ Hình Thương, cậu biết Hình thương thích cậu làm gì lúc này.

Sau một hồi, Chu Diễn đã hoàn toàn dựa vào người Hình Thương, tư thế này quá tiêu hao sức lực.

“Ôm chặt tôi.” Hình Thương bế người đi về phía giường.

Chu Diễn nhận ra không ổn: “Sáng mai còn phải dậy sớm đi xí nghiệp…”

“Sáng mai tôi cũng phải dậy sớm lên máy bay.”

“Nhưng mà không giống nhau, ư…”

Nhưng âm tiết còn lại bị nuốt chửng trong những âm thanh mơ hồ, một thời gian dài Chu Diễn không thể nói nổi một câu trọn vẹn nào nữa.

Lên đến giường, Chu Diễn hoàn toàn không thể suy nghĩ, để mặc cho Hình Thương tiếp tục, lật qua lật lại, cho đến khi cậu hoàn toàn mất đi ý thức.

Ngày hôm sau Hình Thương rời đi rất sớm, Chu Diễn vì ngủ thêm một lát nên không đi ăn sáng, sau khi rời giường giọng vẫn còn khàn đặc, cậu kéo cổ áo, giải thích với trưởng khoa Dương và cô giáo Đoàn: “Bị cảm lạnh ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play