“Xin vui lòng đeo kính bảo hộ mắt, thay giày bảo hộ…”

Chu Diễn đi theo trưởng khoa đến thành phố ven biển để thăm các xí nghiệp, đây đã là công ty thứ 5 trong ngày hôm nay.

Đầu óc Chu Diễn choáng váng, cậu cố gắng vực dậy tinh thần, chăm chú lắng nghe giám đốc phòng nhân sự giới thiệu.

“Đây là khu vực giao ban ca sáng của phân xưởng chúng tôi, mỗi ngày sẽ phân công nhiệm vụ ở đây, sắp xếp công việc, những điều cần chú ý… Ồ, giám đốc Hình, cậu ở đây à.”

Giám đốc nhân sự nhìn về phía người đàn ông ở cách đó không xa, anh ta mặc bộ đồ đồng phục công nhân, đang cúi người nói chuyện với các công nhân, nghe vậy liền quay đầu lại, nhìn thoáng qua đoàn người.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, đầu óc vốn mệt mỏi của Chu Diễn bỗng chốc tỉnh táo lại, toàn thân như bị ai đó đánh mạnh vào đầu, ngây người tại chỗ.

Giám đốc nhân sự cười nói: “Đây là Hình Thương, giám đốc phân xưởng của chúng tôi, còn đây là các thầy cô giáo đến từ trường Cao đẳng nghề Phụng Ninh.”

“Vị này là trưởng khoa Dương.” Khi Hình Thương đi tới, giám đốc nhân sự nhanh chóng chỉ vào người phụ nữ trung niên trong đoàn.

Hình Thương liền bắt tay trưởng khoa Dương trước: “Chào trưởng khoa Dương, hoan nghênh ngài đến.”

“Đây là cô giáo Đoàn.” Giám đốc nhân sự lại chỉ vào người phụ nữ bên cạnh trưởng khoa Dương.

“Đây là thầy giáo Chu.” Cuối cùng, giám đốc nhân sự giới thiệu Chu Diễn, người đi ở cuối.

Toàn thân Chu Diễn cứng đờ, như học sinh bị gọi tên, lúng túng nhìn Hình Thương.

“Xin chào.” Hình Thương cụp mắt, đưa tay phải về phía Chu Diễn.

Tim Chu Diễn đập thình thịch, cậu đặt tay mình lên tay Hình Thương, tay anh ấy chai sạn hơn rất nhiều, so với trong ký ức…

Hình Thương rất nhanh rụt tay lại, Chu Diễn có chút buồn bã, quả nhiên chỉ xuất phát từ phép lịch sự, anh ấy căn bản không muốn chạm vào mình thêm một chút nào.

“Giám đốc Hình, các thầy cô muốn xem qua xưởng một chút, vừa hay cậu ở đây, tôi cũng không dám múa rìu qua mắt thợ, cậu có bận không? Nếu không cùng tôi đưa các thầy cô đi tham quan?” Thấy mọi người đã chào hỏi xong, giám đốc nhân sự đề nghị.

Trưởng khoa Dương ngại ngùng nhìn hai người: “Ôi, như vậy có tiện không? Đừng làm ảnh hưởng đến công việc.”

Hình Thương nói: “Không sao, tôi vốn cũng không có việc gì.”

Nói rồi chủ động đứng phía trước dẫn đường: “Công ty chúng tôi chủ yếu sản xuất ghế ô tô…”

Chu Diễn vẫn đứng ở phía sau cùng, từ chỗ cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hay thỉnh thoảng là sườn mặt của Hình Thương, tiếng ồn trong xưởng không nhỏ, đứng cách xa nên không nghe rõ Hình Thương đang nói gì.

Mấy năm nay anh ấy sống có tốt không? Chu Diễn không kìm được mà nghĩ, chắc là không tệ đúng không? Đã lên làm giám đốc rồi…

Anh ấy có bạn trai chưa? Phát hiện mình đang nghĩ gì, Chu Diễn tự tát vào mặt mình một cái.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, Chu Diễn như tỉnh mộng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, là giám đốc nhân sự vẫn luôn đi cùng họ.

“Một ngày xem bốn năm công ty, mệt lắm phải không?” Giám đốc nhân sự trêu chọc, anh ta cho rằng Chu Diễn quá mệt nên mới tự đánh mình.

Chu Diễn đâm lao phải theo lao, ngượng ngùng cười cười.

“Tôi thấy lịch trình của các vị sắp xếp dày đặc quá, chắc buổi trưa cũng không nghỉ ngơi đúng không?"

“Có ngủ một lát trên xe.” Chu Diễn lịch sự đáp lại.

“Vất vả quá…”

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Gần kết thúc buổi tham quan, mấy người phía trước phát hiện Chu Diễn và giám đốc nhân sự tụt lại phía sau, nên dừng lại chờ họ.

Giám đốc nhân sự nhanh chóng tiến lên: “Còn có thể nói gì? Nói là lần này các vị đi gấp quá, sợ tiếp đãi không chu đáo, lát nữa họp xong cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc nhé? Trưởng khoa Dương ngàn vạn lần đừng từ chối.”

Trưởng khoa Dương tươi cười rạng rỡ: “Ấy, các cậu khách sáo quá, vậy thì chúng tôi cung kính không bằng tuân mệnh?”

“Vậy thì tốt quá, giám đốc Hình, hay là cậu cũng cùng đi đi?” Giám đốc nhân sự nhìn về phía Hình Thương.

Hình Thương lắc đầu: “Không được, ngày mai tôi phải đi công tác rồi.”

Những buổi tiệc như thế này Hình Thương vốn rất ít khi tham gia, giám đốc nhân sự cũng chỉ thuận miệng hỏi, cũng không ôm ấp hy vọng gì.

Hình Thương nói với trưởng khoa Dương: “Vậy tôi chỉ tiễn ngài đến đây thôi, hy vọng ngài hài lòng về công ty chúng tôi, mong chờ hợp tác với quý trường.”

“Được được, hôm nay làm phiền giám đốc Hình rồi.”

Hình Thương lại nhìn lướt qua cô giáo Đoàn, gật đầu chào tạm biệt, duy nhất không nhìn Chu Diễn.

Chu Diễn thoáng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng sau đó chỉ còn lại cảm giác mất mát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play