Thành phố ven biển trời tối sớm hơn rất nhiều so với trong đất liền, cuộc sống về đêm cũng không nhộn nhịp bằng, vừa chín giờ tối, sau khi thống nhất thời gian tập trung vào sáng mai, ba người Chu Diễn ai về phòng nấy.
Phòng do xí nghiệp đặt, phòng ngủ giường đôi rộng rãi, Chu Diễn vừa vào cửa liền ngã ngay xuống giường.
Tối nay cậu đã uống hai ly rượu trắng, không được thoải mái lắm, nhưng cậu không thể như thường lệ uống xong rồi ngủ ngay. Cồn và sự cô đơn khuếch đại mọi cảm giác, cậu nhớ Hình Thương.
Nhớ rất nhiều.
Cái cảm giác chua xót khi chia tay trào dâng từ đáy lòng, giống như kiến đang gặm nhấm cậu, khiến cậu khó thở, đau đớn vô cùng.
Rõ ràng là mày đòi chia tay, bây giờ sao lại thành ra thế này? Chu Diễn thầm chán ghét bản thân mình.
Chán ghét xong lại không nhịn được lấy điện thoại ra, hết lần này đến lần khác gõ tên Hình Thương, rồi lại xóa đi.
Chu Diễn không xóa Wechat của Hình Thương, cậu không nỡ, lịch sử trò chuyện dừng lại ở tin nhắn cuối cùng.
Chu Diễn đã nhắn: Anh xóa tôi đi.
Chu Diễn không dám nhắn tin cho Hình Thương nữa, cậu sợ nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ. Tình cảnh hiện tại cho cậu ảo giác rằng họ vẫn là bạn bè, bởi lịch sử trò chuyện trước đây vẫn còn đó.
Chu Diễn lướt từng tin nhắn cũ, càng xem càng khó chịu, cậu có rất nhiều điều muốn nói với Hình Thương, nhưng gõ xong lại xóa đi.
Ở ngoài cửa, Hình Thương chỉ lặng lẽ nhìn thông báo hệ thống “Đối phương đang nhập tin nhắn”, nhưng mãi không thấy bất kỳ tin nhắn nào.
“Thưa anh, anh quên mang thẻ phòng sao?” Nhân viên xử lý vấn đề của khách hàng ở tầng này khi đi tuần tra phát hiện Hình Thương vẫn đứng trước cửa, lên tiếng hỏi.
“Không, tôi…”
Cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra, Chu Diễn mắt đỏ hoe chạy ra ngoài, nhân viên công tác thấy vậy lặng lẽ chọn cách tránh đi.
Hình Thương không định bước vào, Chu Diễn cứ nhìn chằm chằm anh như muốn khoét một lỗ trên mặt anh vậy, nước mắt trong hốc mắt càng tích càng nhiều, không giữ được nữa mà tuôn xuống, Chu Diễn cắn môi, ít nhất không muốn khóc thành tiếng.
Hình Thương khẽ nhíu mày: “Chu Diễn, em khóc cái gì?”
Chu Diễn òa khóc lớn, rất nhanh có người ở phòng bên cạnh ló đầu ra xem tình hình. Hình Thương đành phải kéo Chu Diễn vào trong phòng.
“Đừng khóc.” Hình Thương nói với giọng không mấy thiện cảm, anh không phải người dễ chịu, chỉ là mấy năm nay học được cách che giấu.
Người mà mình ngày đêm mong nhớ ở ngay bên cạnh, Chu Diễn cuối cùng không kìm được hỏi: “Hình Thương, anh hận em à?”
Hình Thương hỏi ngược lại: “Em nghĩ thế nào?”
Từ khi họ gặp nhau lúc bảy tuổi, Hình Thương đã cảnh cáo cậu, đừng trêu chọc anh, cậu không nghe, tán đổ người ta rồi lại vì chuyện gia đình mà bỏ rơi anh.
Hình Thương nhất định hận ch.ế.t cậu, Chu Diễn đã sớm biết.
Chu Diễn cúi đầu: “Vậy anh đến đây làm gì? Đến xem trò cười của em à?”
Đến xem một người đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi say rượu làm trò, xem cậu mất mặt, sụp đổ muốn chôn mình xuống đất.
Chu Diễn như một con thú nhỏ bị thương, Hình Thương lại là tra nam tồi tệ vô tình.
Cơn tức giận của Hình Thương từng chút một bị khơi dậy, anh chế nhạo: “Vậy em đang làm gì? Giả bộ đáng thương để thu hút sự chú ý của người yêu cũ?”
“Sao anh lại có thể nói em như vậy?” Chu Diễn khó tin.
Hình Thương nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Vì sao lại mở cửa? Vì sao khóc?
“Người nói chia tay là em, người nói xóa bạn bè là em, người thân mật với người khác là em, người vô tội nhất vẫn là em.”
Hình Thương dùng giọng điệu bình tĩnh nói những lời cay nghiệt, từng câu từng chữ đều đâm vào người Chu Diễn, nhưng...
“Em đâu có thân mật với ai?” Chu Diễn phản bác.
“Không có sao? Vậy buổi chiều nay em với Hoài Trác cứ lén la lén lút nói chuyện gì ở đằng sau?”