Tôi rót đầy rượu, đứng dậy, khiêm tốn nói với người nhà họ Phương: “Chú Phương, dì Phương, anh Phương, em gái Phương Tình, để mọi người chê cười rồi.”
“Em trai tôi có hôn ước với em gái Phương Tình, lại cùng người khác dây dưa không rõ ràng”
“Là nó có mắt không tròng, không biết trân trọng ngọc quý, không có phúc khí!”
“Em gái Phương Tình xứng với người tốt hơn, là em trai tôi không xứng với em ấy.”
“Triệu gia của chúng tôi thất ước trước, tôi trịnh trọng xin lỗi với nhà các người.”
Tôi ngửa đầu uống hết rượu trong ly.
Một chén rượu mà thôi, sao có thể hả giận?
Nhưng mà rốt cuộc hai nhà Phương Triệu cũng có tương giao nhiều năm, người nhà họ Phương không phải là loại thích la lối khóc lóc.
Vì vậy, Phương phu nhân cho dù không hết tức giận, cuối cùng cũng không nói lời khó nghe nữa.
Mặt vẫn mang vẻ tức giận, ngồi xuống thật mạnh.
Cha Phương trên mặt vẫn lạnh lẽo, lời ít ý nhiều mà nói: “Thôi, chúng ta vốn dĩ cũng không muốn gả con gái đến nhà họ Triệu, không nói đến em trai cháu là loại người gì, chỉ riêng cách làm người của mẹ cháu chúng ta cũng không khen nổi
“Việc hai nhà Phương Triệu đính hôn cứ từ bỏ như vậy, sau này nam cưới nữ gả không liên quan tới nhau nữa.”
Nói xong chuyện từ hôn, Phương gia không muốn ở lại lâu, muốn đi ngay lập tức.
Ta tự mình tiễn bọn họ rời đi!
Đại ca Phương gia cũng có việc làm ăn với nhau, chúng ta coi như rất quen biết với nhau.
Anh ta thở dài với tôi: “Em cũng thật là không dễ dàng gì, phải chịu đựng một người em trai vô dụng như thế, một người mẹ kỳ quặc như vậy.”
“Tôi cười khổ: “Đúng thế, số em khổ.”
Vừa nói xong, tôi nghiêm mặt nói: “Nhưng mà, Phương thiếu yên tâm, bọn họ cũng không ảnh hưởng tới việc làm ăn được, hy vọng sau này hai nhà chúng ta vẫn có cơ hội hợp tác như cũ.”
“Việc nào ra việc đó,” đại ca Phương gia nói, “Làm ăn là để kiếm tiền, chỉ cần có thể cùng nhau kiếm tiền, là có thể cùng nhau làm ăn.”
Anh ta nói mấy lời này coi như đã cho tôi một viên thuốc an thần rồi.
Ít nhất là việc từ hôn này không ảnh hưởng tới việc làm ăn của hai nhà Phương Triệu, không ảnh hưởng đến việc hợp tác sau này.
Điều này đối với tôi mới là việc quan trọng nhất..
6.
Người của Phương gia vừa mới đi, Tưởng Linh đã xuất hiện ở nhà hàng ăn.
Nói cho cùng, cô ta mới là người quan tâm đến việc em trai tôi có thuận lợi từ hôn hay không, vẫn luôn trốn ở chỗ tối, trộm theo dõi.
Như vậy cũng tốt, đỡ phải để tôi phải tốn thời gian đi tìm cô ta.
Tôi gọi Tưởng Linh, em trai tôi, mẹ tôi về phòng ăn, trước mặt bọn họ tuyên bố, từ hôm nay trở đi sẽ không cho em trai tôi tiền tiêu vặt nữa.
Em trai tôi cảm thấy trời sụp, hỏi tôi: “Dựa vào cái gì?”
“Em xem dựa vào cái gì?” Tôi bình tĩnh nói ra lý do cho nó, “Tác dụng duy nhất của em là liên hôn, giờ liên hôn không thành còn muốn tiền tiêu vặt, nằm mơ đi!”
“Triệu Khâm Duệ!” Mẹ tôi chỉ tay vào mũi tôi mắng: “Sao mày lại tham lam thế?”
“Tao nói cho mày biết! Sản nghiệp Triệu gia vĩnh viễn có một phần của em trai mày, mày không có tư cách khống chế tài sản của em trai mày!”
Tôi khinh miệt cười: “Con có tư cách hay không pháp luật định đoạt, mẹ nói không tính.”
“Mày, mày…”
Mẹ tôi ôm ngực, ngã quỵ trên ghế, há mồm hít không khí, giống như sắp vì tôi đại nghịch bất đạo mà ngất xỉu.
Chiêu này của bà ấy, khi tôi còn nhỏ, có tác dụng.
Đáng tiếc, tôi hiện giờ lại lạnh lùng nhìn, chỉ cảm thấy bà ấy diễn quá giả, không hiểu vì sao khi còn nhỏ mình lại có thể bị lừa vì kỹ thuật diễn kém cỏi vụng về như thế.
Tôi lười phản ứng bà ấy, ánh mắt chuyển đến người Tưởng Linh.
Cô ta thật ra trầm ổn hơn là mẹ tôi, trước sau không nói lời nào.
Chỉ là, quá nhiều cảm xúc tắc nghẽn trong ánh mắt của cô ta, cuồn cuộn như sóng triều.
Tâm lý của cô ta hoạt động hoàn toàn không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Cô ta đang tính kế, đang cân nhắc, đang tự hỏi.
Tôi cười với cô ta, vẻ rất hiểu lòng người mà nói: “Tiền tiêu vặt của đệ đệ sẽ huỷ bỏ, nhưng không thể để Linh Linh ấm ức được.”
“Sau này mỗi tháng, tôi sẽ gửi vào tài khoản của Linh Linh năm vạn, để cô ấy tiêu vặt.”
Trên mặt Tưởng Linh đang quay cuồng cảm xúc, vừa nghe được những lời này thì yên lặng.
Cô ta kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Trên mặt tôi ôn hoà, ý cười ấm áp ôn nhu.
Theo bản năng, cô ta há mồm muốn từ chối, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lời từ chối lăn một vòng ở đầu lưỡi, cuối cùng biến thành một câu: “Cảm ơn chị.”
Tôi cười nhạo trong lòng.
Chỉ có năm vạn thôi, không bằng số lẻ tiền tiêu vặt của em trai tôi.
Nhưng mà, thông qua lần trước gặp mặt, ta đánh giá, tống cổ Tưởng Linh chỉ cần năm vạn là đủ.
Tôi không cần cho cô ta nhiều hơn.
Mỗi tháng năm vạn cũng đủ để cô ta thấy tiền sáng mắt.