Mẹ tôi khóc lóc gọi điện thoại cho tôi: “Cái nhà này con có thèm quan tâm hay không?”

“Em trai con mê mẩn hồ ly tinh, sống chết đòi từ hôn.”

“Cha con chăm sóc bà nội, chăm đến giường của hộ lý.”

“Bà nội con thì thiên vị, đồng ý cho cha con ngoại tình, đuổi mẹ ra khỏi nhà!”

“Hay là để mẹ chết luôn đi, cho cả nhà này vui vẻ!”

Sau khi tắt điện thoại, ta nói với trợ lý đặc biệt: “Công tác rời lại mấy ngày, tôi có việc riêng phải xử lý.”

Trợ lý đặc biệt: “Được rồi bà chủ, chị xem rời mấy ngày thì được?”

Tôi: “Ba ngày là đủ rồi!”

Nhiều thêm một ngày thì đều là do thủ đoạn của tôi không đủ tốt.

1.

Sau khi ngồi máy bay ba giờ về đến nhà, trong nhà chỉ có một mình mẹ tôi.

Vừa nhìn thấy tôi, mẹ tôi đã dài mặt, vừa há mồm ra đã là: “Con còn biết là phải về nhà à?”

Tôi liếc nhìn bà một cái, không trả lời, chỉ nói với chị Phương đang chào đón: “Gọi người mang hành lý vào phòng của tôi, lát nữa chờ cậu chủ trở về thì bảo nó chờ đấy, đợi đến khi em tỉnh ngủ sẽ gặp.”

Phương tẩu cung kính trả lời: “Vâng, thưa cô chủ.”

“Triệu Khâm Duệ, mẹ đang nói chuyện với mày, mày bị điếc à?” Không cam lòng bị tôi bỏ qua, mẹ tôi xông về phía trước, ngăn tôi lại: “Tốt lắm, hiện tại mấy người không ai coi tôi ra gì cả.”

“Thằng bố khốn nạn kia của mày, còn có mày! Mấy người đều muốn làm phản rồi!”

Tôi bị ép phải dừng chân, nhìn về phía người mẹ đang điên cuồng, nói với bà: “Vì dành thời gian trở về xử lý chuyện nhà, tối hôm qua con phải thức làm việc cả một đêm, nếu mẹ không có việc gì quan trọng thì đừng lãng phí thời gian nghỉ ngơi của con.”

“Thái độ của mày như thế là sao?” Mẹ tôi thét chói tai hỏi, “Tao là mẹ mày! Không phải là cấp dưới của mày! Hiện tại mày lại dám dùng ngữ khí ra lệnh để nói chuyện với mẹ mày à?”

Bà ấy ầm ĩ quá!

Tôi nhíu mày, kiềm chế sự tức giận đang quay cuồng tự đáy lòng: “Được rồi, mẹ của con, hiện tại con cho mẹ hai lựa chọn. Một là mẹ có thể tiếp tục đuổi theo con, thảo luận về thái độ của con, con đảm bảo là sẽ quay về làm việc, chuyện trong nhà con sẽ buông tay không quan tâm nữa. Hai, xin mời mẹ giữ yên lặng, muốn nói gì thì chờ con tỉnh ngủ hãy nói.”

“Hiểu không?”

“Nếu hiểu rồi có thể nói gì không?”

“Mày, mày…” Mẹ tôi chỉ vào mũi của tôi, một tiếng mày ở trong miệng lăn qua lộn lại vài lần, cuối cùng vẫn không thể nói ra điều gì nữa, mà đổi thành tiếng khóc thút thít, “Huhu, tôi đã tạo nghiệt gì thế này? Sao lại sinh ra một con sói mắt trắng như thế này!”

Mắng thì mắng, cuối cùng bà ấy cũng không quên tính tình của tôi, từ trước tới giờ đều là nói được làm được.

Sợ tôi thật sự phủi tay mặc kệ, bà ngoan ngoãn ngồi lên sofa, không dám chặn tôi nữa.

Tôi bước lên phòng ngủ trên tầng.

Tôi muốn tắm rửa một cái, sau đó ngủ một giấc thật ngon.

Thức cả một đêm rồi!

2.

Hai giờ sau, đồng hồ báo thức đã đánh thức tôi dậy.

Chị Phương nói với tôi: “Cậu chủ đã chờ nửa giờ rồi.”

Tôi thu thập xong, xuống tầng dưới gặp em trai.

“Chị, sao chị lại về rồi? Chị về đúng lúc lắm, em muốn từ hôn với Phương Tình.”

Em trai tôi ngồi khoanh chân trên sofa chơi game.

Trên bàn trà trước mặt nó bày đầy các loại trái cây đã cắt sẵn cùng với các loại đồ ăn vặt.

Mẹ tôi đang ân cần bóc quýt, đút cho nó ăn từng múi một.

“Vì sao muốn từ hôn?” Tôi ngồi xuống hỏi thẳng.

“Còn có thể vì cái gì chứ?” Em trai tôi vừa ăn quýt, vừa chơi game với khí thế ngất trời, bận rộn đến nỗi không thèm liếc nhìn tôi một cái, “Em với Phương Tình không phải người có cùng một đường, bọn em không có tiếng nói chung.”

“Triệu Nguyên Phi, tôi nhẹ nhàng kêu tên của nó, giọng không quá lớn, nhưng tỏ rõ sự cảnh cáo, “Chị cho em hai giây, cất di động đi, nói chuyện tử tế với chị.”

Em trai tôi mở to mắt nhìn tôi.

Tôi nhếch mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nó.

Nó giật mình một cái, ấn tắt di động, cất vào túi, không vui vẻ mà lẩm bẩm: “Không chơi thì không chơi!”

“Nhưng mà chị, em không nói đùa đâu, nhân dịp lần này chị trở về, nhanh chóng giúp em từ hôn, không để bạn gái của em ghen tuông.”

“Bạn gái của em?” Tôi hỏi lại.

Quả nhiên nó vô cùng vui vẻ, không đợi tôi hỏi nhiều, vội vàng không nhịn được mà nói: “Đúng rồi chị, bạn gái mới của em tên là Tưởng Linh, dịu dàng săn sóc, luôn luôn đối với em nghe lời vô cùng.”

“Phương Tình cũng chỉ có gia thế là tốt hơn Linh Linh, cả ngày mặt mày lạnh lùng, còn muốn một cậu chủ như em đây phải đi dỗ dành, thật sự làm như mình là bà cô ấy, em đây không hầu hạ nổi.”

“Chị, em nói trước rồi, em có người em thích, nếu mọi người ép em phải liên hôn với Phương Tình, đừng trách em rời nhà trốn đi.”

“Không được nói như thế!” Mẹ tôi vỗ nhẹ em trai của tôi, sốt ruột trấn an nó, “Chị con có nói là không nghe theo con đâu, đúng không, Duệ Duệ?”

Bà ấy bắt đầu gọi tôi bằng một biệt danh khó tả, vừa nghe được tâm trạng của tôi đã thấy không khoẻ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play