Tôi cố nhịn xuống cảm giác không vui, nói với em trai: “Ngày mai đưa bạn gái em về nhà, để chị nhìn xem.”

Em trai tôi sửng sốt, cho rằng nghe lầm, sau khi phản ứng lại thì vui đến nỗi nhảy lên: “Được rồi chị! Ngày mai em sẽ mang Linh Linh về nhà, chị yên tâm, em chắc chắn là chị sẽ thích cô ấy.”

Em trai tôi vui sướng mà đi tìm bạn gái.

Chị Phương hỏi tôi có muốn dùng cơm luôn không.

Tôi trả lời: “Được!”

Đồ ăn mang lên bàn, tôi đi đến phòng ăn, mẹ tôi đuổi theo.

“Con bé Tưởng Linh kia lừa gạt em trai con, tự mình đến trước mặt Phương Tình, một bên châm ngòi ly gián tình cảm của em trai con với Phương Tình, một bên lại xúi giục em trai con từ hôn.”

“Cũng chỉ có em trai con là ngây thơ mới không nhìn rõ kịch bản của cô ta, đứa con gái này cũng không đơn giản đâu.”

Nói đến Tưởng Linh, mắt mẹ tôi trừng lên, trong miệng không có một câu hay ho nào.

Tôi cảm thấy buồn cười, hỏi bà ấy: “Vậy sao vừa nãy mẹ không nói trước mặt nó?”

Mẹ tôi nghẹn lại, ánh mắt né tránh.

Tôi thong thả ung dung múc một muỗng cháo, đưa vào trong miệng, không khách sáo mà chọc vào tâm tư của bà ấy: “Mẹ muốn làm người tốt trước mặt em trai con, đẩy con ra làm người xấu phải không?”

Vẻ mặt của mẹ tôi cứng lại, cố gắng giảo biện: “Mẹ là sợ con không hiểu rõ tình hình lắm, cho nên cố ý nhắc nhở con thôi!”

“Thế thì con cảm ơn.” Tôi mỉa mai nói, “Con không thích lòng vòng, mẹ dứt khoát nói cho con suy nghĩ của mẹ đi, miễn cho con hiểu sai ý, đến lúc đó lại khiến mẹ không vui.”

Mẹ tôi vừa nghe thấy thế, lập tức quên đi xấu hổ, bắt đầu nói: “Không thể từ hôn, không thể nghe theo lời ngớ ngẩn của em trai con được.”

“Tưởng gia là nhà bình dân, không so được với Phương gia.”

“Tưởng Linh kia cũng không tự ước lượng mình mấy cân mấy lượng, thế mà cũng muốn làm con dâu của tôi, nó không xứng.”

“Hiện tại em trai con đang vui vẻ, chúng ta nghe theo lời nó, để hắn chơi bời hai năm, chỉ cần không cưới vào cửa là được rồi.”

“Còn Phương gia, con nghĩ cách ổn định bọn họ là được.”

“Để Phương Tình sửa tính nết đi, đừng cho rằng mình là đại tiểu thư Phương gia thì có thể mặt sưng mày xỉa với hôn phu của mình như thế, ngoại trừ gia thế, nó có điểm nào xứng đôi với con trai mẹ?”

“Với những gia đình như chúng ta, em trai con ở bên ngoài có một hai bạn gái thì cũng có sao đâu?”

“Quan trọng nhất là gia đình phải hoà thuận. Phương Tình nếu là hiểu chuyện, nên mắt nhắm mắt mở, không nên tính toán chi ly, nếu không sẽ không rộng lượng.”

Tôi hỏi bà ấy: “Mẹ nói xong rồi chứ?”

Mẹ tôi bất mãn vì tôi đã cắt ngang lời bà, nhưng mà bà ấy coi như đã thoải mái nói xong, rộng lượng không so đo với tôi nữa, chỉ nói: “Đại khái là như thế, chuyện của em trai con, con làm chị gái nên suy nghĩ nhiều một chút. Những gì mẹ vừa nói, con đều nghe rõ chứ?”

Tôi cong moi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đương nhiên rồi!”

“Vậy là tốt rồi,” Mẹ tôi cảm thấy mỹ mãn, ngầm đưa ra mệnh lệnh cuối cùng, “Ngày mai Tưởng Linh đến nhà, không cần phải đối xử tốt với nó, nó thật sự cho rằng cửa nhà chúng ta dễ bước vào hay sao!”

3.

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Linh mang thao hai hộp trà tới cửa bái phỏng.

Cô ta nói trà là khi cô ta đi dạy ở vùng núi, các thôn dân cố ý hái tặng cho cô ta, là tấm lòng quý như vàng.

“Dì, chị, cây trà ở vùng núi có khi đã trăm năm tuổi, tuy là trà này không phải nổi tiếng, nhưng vị rất ngon.”

Nhận quà tặng, chúng tôi tỏ vẻ cảm ơn.

Mẹ tôi miệng thì nói không cho Tưởng Linh sắc mặt tốt, quà tặng của đối phương tặng thì bà ấy chướng mắt, nhưng lại khách sáo nói: “Có lòng là tốt rồi.”

Khi vùi đầu uống trà quý nhà mình, mới từ khoé mắt tràn ra vẻ ghét bỏ không che giấu.

“Dì, dì chăm sóc thật là tốt quá!” Tưởng Linh quen thuộc mà ngồi bên cạnh mẹ tôi, mắt cong lên, cười nói vô cùng nhiệt tình, “Nếu dì và Nguyên Phi cùng đi với nhau ngoài khố, cháu nhất định sẽ hiểu lầm, cho rằng anh ấy giấu cháu có bạn gái mới, dì quá trẻ so với tuổi của mình đấy.”

“Thật không?” Mẹ tôi nhẹ nhàng nói, “Cũng là tự nhiên thôi, không cần chăm sóc gì cả.”

“Thôi đi, mẹ thật sự biết giả vờ.” Em trai tôi duỗi tay ra dựng lên một con số, “Rõ ràng là mỗi năm số tiền tiêu cho việc chăm sóc da không dưới con số này.”

Nói dối bị vạch trần ngay tại chỗ, mẹ tôi mất mặt không chịu nổi.

Bà ấy liếc mắt nhìn em trai tôi một cái, đang định mắng hắn hai câu.

Tưởng Linh lại giành trước một bước, giọng nói cao lên, xụ mặt, nghiêm trang răn dạy em trai của tôi: “Triệu Nguyên Phi! Sao anh lại nói chuyện như thế? Mau xin lỗi dì ngay!”

Em tôi ở trước mặt mẹ tôi luôn luôn mạnh lên ba phần, đã quen tác oai tác quái, sao có thể xin lỗi chứ?

Tưởng Linh thấy nó không xin lỗi, chống nạnh trừng mắt: “Em nói mà anh không nghe phải không? Được rồi! Để xem hôm nay em có thèm quan tâm đến anh không!”

Em trai tôi bĩu môi một cái, bất đắc dĩ chịu thua: “Được rồi, nữ vương đại nhân hạ lệnh, anh nào dám không nghe? Để anh xin lỗi mẹ. Mẹ, con xin lỗi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play