Sắc mặt của mẹ tôi hết xanh lại trắng.
Bà muốn phát giận, lại sợ làm cho em trai tôi không vui.
Muốn tiếp tục giả cười, lại nén giận trong lòng, thật sự không cười nổi.
Vì thế, biểu cảm chia năm xẻ bảy, vô cùng xuất sắc.
Tưởng Linh thấy em trai tôi chịu thua, trên mặt xẹt qua một vẻ đắc ý, ôm lấy cánh tay của mẹ tôi, thân mật nói: “Dì, nếu Nguyên Phi chọc dì không vui, dì cứ việc nói cho cháu nghe, cháu sẽ giáo huấn anh ấy cho dì.”
Giết người tru tâm cũng chỉ đến vậy.
Mẹ tôi tức giận đến nỗi tóc cũng dựng thẳng đứng lên, lại càng phải nhẫn nhịn không lộ ra ngoài.
Tưởng Linh không kiêng nể gì mà khoe khoang em trai tôi có não yêu đương với cô ta, cũng vì thế mà đắc chí.
Tôi uống cà phê, cảm thấy vở tuồng này thật sự đáng để tôi đưa ra một phần đáp lễ.
Tôi mang cô ta đến phòng để quần áo, chỉ vào một tủ túi còn mới nguyên, nói với cô ấy: “Hôm qua chị mới trở về nhà, thời gian quá vội vã, chưa kịp chuẩn bị quà tặng cho em. Em nhìn xem những cái túi này, có thích hay không? Tuỳ ý lựa chọn, coi như là quà tặng cho em.”
Tưởng Linh nhìn một tủ túi xách, mắt trợn tròn.
Cô ta giả vờ khách sáo: “Cảm ơn chị, nhưng mà những cái túi này đắt quá, em không dùng được.”
Có lẽ là cô ta cho rằng tôi sẽ khách sáo với cô ta thêm vài câu, sau khi lôi kéo, cuối cùng sẽ đưa túi cho cô ta.
Nhưng mà, tôi lại dứt khoát nói: “Cũng đúng, là chị suy xét không chu toàn, vậy thì thôi đi!”
Tưởng Linh không nhịn được mà giấu đi cảm xúc.
Nàng nhạt nhẽo cười: “Cảm, cảm ơn chị.”
Tôi mỉm cười, xua tay, tỏ vẻ hào phóng: “Không có gì.”
4.
Tôi sẽ không dựa vào tin đồn mà phán đoán người khác.
Phán đoán của tôi đối với một người khác chỉ đến từ quan sát và hiểu biết của bản thân.
Em trai của tôi cùng với Phương Tình không bồi dưỡng ra tình cảm, nó muốn từ hôn, tôi chấp nhận.
Nó có bạn gái, cho dù gia thế của đối phương kém so với Phương gia, chỉ cần nhân phẩm tốt, ta cũng có thể chấp nhận.
Nhưng mà, sau khi gặp Tưởng Linh, tôi không muốn đồng ý với quyết định của em trai.
Cách ăn mặc của Tưởng Linh rõ ràng là tỉ mỉ lựa chọn, nhưng thẩm mỹ lại tuỳ tiện, tôi không thích.
Khi cô ta nói chuyện, đôi mắt vội vàng đánh giá, tâm tư quá nhiều, trên mặt không che lấp được tâm cơ, tôi không thích.
Cô ta giao hảo với người khác là thông qua thủ đoạn nịnh nọt lấy lòng, tôi không thích.
Cô ta quen lợi dụng tiếp xúc thân thể để kéo gần khoảng cách lẫn nhau, giảm bớt cảm giác xa lạ, tôi không thích.
Cô ta muốn khoe khoang sự không chế của mình đối với em trai tôi để nâng lên dịa vị của bản thân, cũng biểu lộ ra vẻ khiêu khích, tôi không thích.
Cô ta từ chối tôi tặng quà, sau khi ta đồng ý ngay thì lại che giấu không nổi sự thất vọng, tôi nhìn thấy rõ, không thích.
Nhưng mà, tôi cũng không thể hiện sự không thích này trên mặt mình, ngược lại khi Tưởng Linh phải rời khỏi, trước mặt cô ta, nói với em trai: “Ngày mai đi cùng chị tới Phương gia gặp mặt.”
Nhắc tới Phương gia, em trai tôi đen mặt, tức giận hỏi: “Làm gì?”
Tôi nói: “Từ hôn.”
Cả em trai và Tưởng Linh đồng thời nhìn về phía tôi, vẻ mặt ngạc nhiên vui sướng bộc lộ ra ngoài.
Vừa mới gặp Tưởng Linh, tôi đã lập tức muốn từ hôn với Phương gia, có lẽ ai cũng sẽ nghĩ rằng tôi vừa lòng với Tưởng Linh.
Ít nhất là em trai tôi, Tưởng Linh, còn có mẹ của tôi cũng nghĩ như vậy.
Em trai tôi không khống chế được niềm vui: “Được rồi, chị, ngày mai em sẽ theo chị đến Phương gia để nói rõ ràng.”
Tưởng Linh cũng mang theo vẻ mặt được yêu mà kinh ngạc: “Cảm ơn chị.”
Phía sau hai người bọn họ, mẹ tôi dùng ánh mắt giống như dao mang độc, vèo vèo mà đâm lên người tôi.
Em trai vừa đưa Tưởng Linh ra ngoài cửa, mẹ tôi ở sau lưng bắt đầu nổi bão.
“Triệu Khâm Duệ! Mày điên à? Hôm qua tao đã nói gì với mày?”
“Từ hôn ư? Uổng cho mày nghĩ đến!”
“Không được, không thể từ hôn, ngày mai mày không thể mang em trai mày đi gặp Phương gia được!”
“Tưởng Linh là thứ gì? Em trai mày tuyệt đối không thể vì nó mà bỏ cây đại thụ Phương gia này.”
Mẹ tôi lo lắng đến nỗi giống như kiến bò trên chảo nóng, vừa kêu vừa la với tôi.
Nhìn tư thế này của bà ấy, giống như chỉ cần tôi không đồng ý với yêu cầu của bà, bà sẽ luôn đuổi theo tôi để làm ầm lên, cho đến khi ép tôi phải thoả hiệp mới thôi.
Tôi không định ứng phó với sự ầm ĩ của bà ấy, bình tĩnh móc di động ra, quơ quơ trước mặt bà.
Bà nhìn chằm chằm vào động tác của tôi, vẻ mặt không hiểu.
Tôi trước mặt nàng, gọi điện thoại cho em trai.
Điện thoại vừa mới kêu lên, em trai đã nhận: “A lô? Chị”
Tôi ở loa ra, quay đầu, chậm rãi cười với mẹ tôi, nói với em trai: “Mẹ em không đồng ý cho em từ hôn, em xem có thể thuyết phục bà ấy hay không, nếu không thể thuyết phục thì mai không cần phải đi gặp người nhà họ Phương.”
“Bà ấy bị thần kinh à!” Đệ đệ ở trong điện thoại giận dữ, “Chị, chị không cần phải để ý đến bà ấy, em quay lại ngay đây.”
“Được! Chờ tin tức tốt của em.”