Ngắt điện thoại, tôi nhìn mẹ tôi đang ôm ngực thở dốc ở bên cạnh, lại nâng tay lên, làm bộ nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng nói: “Con trai của mẹ sắp trở lại rồi, khoảng hai mươi phút nữa là về tới nhà.”

“Mẹ còn hai mươi phút để suy nghĩ một chút làm sao để khuyên nó không từ hôn.”

“Chúc mẹ thành công!”

Mẹ tôi chỉ tay vào tôi, ngón tay cũng run lên: “Triệu Khâm Duệ, mày, mày giỏi lắm!”

Tôi lương thiện cười: “Cũng tạm được, mẹ cũng không phải là ngày đầu tiên biết con, từ trước tới giờ con đều giỏi lắm!”

5.

Từ nhỏ tới lớn, mẹ tôi và em trai tôi mà bất đồng quan điểm, mẹ tôi chưa từng thắng.

Cho nên, chuyện từ hôn là ván đã đóng thuyền.

Chúng tôi và Phương gia hẹn gặp mặt ở nhà hàng.

Phía Phương gia có cha mẹ Phương Tình và anh trai cô ấy cùng tham dự.

Bên phía nhà chúng tôi có mẹ tôi, tôi, và em trai tôi cùng tham dự.

Việc làm ăn của Triệu gia hiện tại đều do tôi xử lý, nói cách khác, tôi là người cầm quyền của Triệu gia, có tư cách ngồi cùng với trưởng bối Phương gia trên cùng một bàn nói chuyện từ hôn.

Về bối phận, tôi kém một bậc.

Về địa vị thân phận, chúng tôi đều bình đẳng.

Nhưng mà, về tình lý, Triệu gia có lỗi với Phương gia.

Tôi mang theo em trai tới đây nhận lỗi với người Phương gia.

Cha mẹ Phương Tình cũng không thèm để mắt tới em trai tôi một cái.

“Việc từ hôn, cho dù Triệu gia các người không đề cập, thì Phương gia chúng ta cũng sẽ nhắc đến.”

“Lúc trước, lão gia đã đồng ý đính hôn cho tiểu bối hai nhà, là nhìn trúng cha của cô mới có thể cho rằng dưới sự lo liệu của cha cô, nhất định Triệu gia có thể trở nên mạnh hơn.”

Nói tới đây, trưởng bối Phương gia nhìn về phía mẹ tôi, cười lạnh một tiếng, sau đó mới nói với tôi: “Sau đó, Triệu gia nhà cô nghèo túng, mà cô chỉ là một đứa trẻ, cứu lại một toà lau đài sắp sụp đổ, một lần nữa chỉnh đốn lại gia nghiệp.”

“Em trai cô, đường đường là một nam tử hán, không giúp một chút nào.”

“Ngay từ lúc ấy chúng ta đã có ý tưởng từ hôn rồi.”

Cha Phương nói, mới nói được tới đây.

“Hả?”

Một tiếng cười nhạo ngắn ngủi vang dội truyền ra từ miệng của mẹ tôi.

Tiếng cười đầy ý trào phúng đậm đặc, hấp dẫn mọi người nhìn về phía bà ấy.

Tôi cũng nguy hiểm mà nheo mắt lại, nhìn về phía bà ấy.

Mẹ tôi nâng ly rượu vang đỏ, lông mày cao nhếch lên, liếc xéo người Phương gia, khoé miệng khinh thường mà nhếch lên một cái, giọng nói chua ngoa mỉa mai: “Nói làm như Phương gia nhà các ngươi ghê gớm lắm, nói trắng ra là, nữ nhi nhà các người nếu tốt như vậy, con trai tôi có thể tình nguyện muốn hồ ly tinh bên ngoài mà không cần cô ta sao?”

Việc từ hôn vốn không dễ nói, hiện tại bởi vì bà  ấy mà không khí của buổi nói chuyện này lạnh lẽo hơn nữa.

Ngại ngùng với các trưởng bối đều ở đây, Phương Tình tức giận đến nỗi cắn môi, run run, cũng không có mở miệng mà bác bỏ lời của mẹ thôi.

Phương phu nhân cũng đau lòng đến nỗi phải cắn răng!

Bà là người luôn ôn nhu nhã nhặn lịch sự, lần đầu tiên không màng thể diện, đập bàn đứng lên, chỉ tay vào mũi của mẹ tôi, chửi ầm lên: “Triệu Ý Như, cô thật sự buồn cười, thế mà còn có mặt mũi nói loại lời nói này!”

“Cô cũng không đi mà hỏi thăm, con trai của cô có nhà ai nhìn trúng hay không?”

“Con gái của tôi cho dù nhắm mắt lại đi trên đường, tiện tay tìm một người cũng mạnh hơn con trai cô.”

“Chính bản thân mình nuôi dưỡng ra cái loại mặt hàng gì mà còn không biết sao?”

Mẹ tôi không thể nào nghe được người khác nói không tốt về con trai mình.

Bà ấy không cam lòng yếu thế, ầm một tiếng, ném rượu vang đỏ lên bàn.

Nói thì chậm, chuyện xảy ra thì rất nhanh.

Khi bà ấy lại chuẩn bị trả lời một cách mỉa mai, tôi tát một cái lên mặt của em trai tôi một cái.

Chát!

Năm ngón tay đánh lên mặt, phát ra tiếng vang nặng nề.

Không khí trong phòng giương cung bạt kiếm bất thình lình bị một cái tát chấn trụ.

Em trai tôi ôm mặt, ngốc tại chỗ.

Mẹ tôi kêu lên sợ hãi, nhào qua đó, vỗ về lên mặt em trai tôi, tức muốn hộc máu mà muốn tính sổ với tôi: “Triệu Khâm Duệ! Mày làm gì thế?”

Tôi liếc nhìn em trai tôi một cái.

Nó ngơ ngác nhìn tôi, giống như một thằng ngốc.

Ánh mắt của tôi di chuyển, nhìn về phía mẹ tôi, tôi hỏi bà ấy: “Có thể im miệng được không?”

Cho dù nói như thế nào thì bà ấy cũng là mẹ ruột của tôi, ở cùng dưới mái hiên rất nhiều năm, bà nháy mắt đã hiểu được ý của tôi.

Chỉ cần bà ấy dám nói thêm một câu nữa, ta sẽ tát con trai bảo bối của bà ấy một cái.

Bà ấy dám nói, tôi dám tát.

Xem là bà ấy chịu nhịn trước, hay là tay tôi đau trước.

Mẹ tôi há miệng thở dốc.

Ánh mắt của tôi giận dữ.

Bà ấy vội vàng im miệng.

Đánh con trai bảo bối của bà ấy giống như xẻo vào trái tim của bà ấy, bà ấy còn cảm thấy đau hơn.

Bà sợ tôi một lời không hợp lại động tay, vì con trai bảo bối, cho dù tức giận đến đâu thì cũng không thể nói ra một lời nào nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play