Em trai tôi lẩm bẩm lầm bầm: “Năm vạn còn không đủ cho mình ăn bữa cơm!”
Mẹ tôi thở hồng hộc mà trợn mắt: “Triệu Khâm Duệ, mày cho dù là đuổi ăn mày thì cũng không phải chỉ cho năm vạn chứ?”
Cho dù đối với em trai tôi hay là với mẹ tôi thì năm vạn là đồ bỏ đi. Bọn họ căn bản không coi là gì.
Nhưng Tưởng Linh lại coi nó là một lợi ích lớn.
Cô ta không ngăn cản được niềm vui bí ẩn trong lòng, khoé mắt đuôi lông mày đều là niềm vui, không có tâm tư cò kè mặc cả chút nào.
Mẹ tôi thấy dáng vẻ chưa hiểu việc đời này của cô ta, huyết áp tăng cao.
Lần này không cần giả, chính xác là trời đất quay cuồng.
Tôi bình tĩnh mà nâng Tưởng Linh lên cao: “Linh Linh không giống những cô gái hám giàu trước kia em trai kết giao, khi chị đưa túi cho em ấy, em ấy ngại đắt không nhận, có thể thấy là cô ấy muốn thật lòng sống cùng với em trai.”
Lời nói của tôi thành khẩn, kết thúc câu chuyện.
Tưởng Linh thụ sủng nhược kinh.
Cô ta không ngờ một lần ngoài ý muốn biến khéo thành vụng, lại trời xui đất khiến mà tạo ấn tượng tốt đối với tôi.
Cô ta ngoan ngoãn nói: “Chị yên tâm, em nhất định phải sống tốt với Nguyên Phi.”
“Được,” Tôi tán thưởng đối với cô ta, bỗng nhiên thay đổi giọng nói, tôi hỏi cô ta và em trai: “Hai em có muốn kết hôn không?”
Câu hỏi này vừa hỏi ra, Tưởng Linh ngây cả người, cô ta không khắc chế được sự kích động trong lòng, buột miệng nói: “Muốn!”
Lúc này, cuối cùng mẹ tôi cũng không nhịn được, vẻ mặt ghét bỏ mà liếc nhìn cô ta một cái.
Nhưng mà, toàn bộ linh hồn của Tưởng Linh đều bị câu đề nghị của tôi lấp kín, căn bản không để ý tới ánh mắt của người khác.
Tôi hỏi em trai tôi: “Còn em thì sao?”
Em trai tôi vội vàng không ngừng tỏ thái độ: “Đương nhiên là muốn rồi!”
“Nếu hai em đều có ý muốn kết hôn, kể từ hôm nay, em dọn đi ở cùng với Linh Linh, chờ hai người có thể hoà hợp vui vẻ với nhau, học được cách sống như thế nào, sẽ có thể kết hôn.”
“Thật vậy không?” Em trai tôi bị niềm vui ngoài ý muốn làm cho muốn xỉu, hoàn toàn quên mất chuyện tiền tiêu vặt, một lòng một dạ chỉ có kết hôn.
“Sinh hoạt không phải chuyện đơn giản.” Tôi nghiêm túc mà nói với nó, “Sau khi kết hôn, em phải gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, đây không phải chỉ là thuận miệng nói, đầu tiên em còn phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, chào đón cuộc sống mới của bản thân.”
Em trai luôn mồm đảm bảo: “Không sao không sao, có chút việc thôi mà, em làm được.”
Chờ đến khi nó rời đi cùng với Tưởng Linh, mẹ tôi trực tiếp đẩy đổ bàn, “Triệu Khâm Duệ, sao mày lại độc ác như thế? Mày muốn huỷ hoại em trai mày sáo?”
Đồ ăn trên bàn đổ đầy đất.
Cốc chén bàn ghế hỗn độn.
Tôi gọi người phục vụ tới đây, xin lỗi cô ấy, nhờ cô ấy tìm người dọn dẹp sạch sẽ đồ ăn rơi rớt ra ngoài.
Người phục vụ đồng ý rồi ra ngoài.
Mẹ tôi nhìn thấy tôi không thèm để ý tới bà ấy, tức giận muốn phát điên: “Triệu Khâm Duệ! Tao đang nói chuyện với mày đấy!”
Tôi liếc nhìn bà ấy một cái, không kêu lên một tiếng, móc di động ra, gọi điện thoại cho trợ lý, “Đúng vậy, việc trong nhà đã xử lý xong rồi, máy bay đêm nay, được rồi, chuẩn bị tốt vé máy bay nhé!”
“Cái gì mà xử lý xong rồi” Mẹ tôi ném di động của tôi ra, cuồng loạn mắng tôi. “Việc của bố mày thì sao?”
Bà ấy tâm hoảng ý loạn mà hỏi tôi: “Việc của bố mày, mặc kệ à?”
7.
“Chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Chuyện gì ư?” Mẹ tôi dùng giọng nói cao vút để lặp lại câu hỏi của tôi
Bởi vì tức giận, bà ấy thở dốc, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn.
Bà ấy khó tin mà hỏi tôi: “Bố mày lăng nhăng với đàn bà khốn nạn bên ngoài, chuyện quan trọng như thế mà mày không phái người điều tra ư?”
“Chỉ vì việc ấy ư?” Tôi hỏi lại, ngữ khí giống như chuyện này không đáng nhắc tới.
Mẹ tôi giơ tay ra muốn tát tôi một cái.
Tôi ngửa ra phía sau tránh thoát, thuận tay giữ tay của bà ấy lại, ném ra ngoài.
Bà ấy lửa giận công tâm, túm lấy bình hoa bên cạnh ném lên người tôi.
Tôi né tránh.
Bình hoa kêu một tiếng giòn vang, nên trên mặt đất, những mảnh nhỏ bắn ra tung toé.
“Làm ầm ĩ đủ chưa?” Tôi giận dữ quát hỏi.
Mẹ tôi bị biểu cảm tức giận của tôi làm cho sợ tới mức khôi phục lại lý trí.
Sau khi tôi cố cắn răng kiên nhẫn rất nhiều lần mới có thể áp lại lửa giận không ngừng cuồn cuộn trong lòng, một lần nữa bình tĩnh trở lại.
“Con không biết vì sao mẹ lại tức giận như thế?” Tôi lặng lẽ nhìn chăm chú mẹ tôi, nói, “Không phải là mẹ đã nói rồi ư? Triệu gia như chúng ta, nam nhân ở bên ngoài có một hai bạn gái cũng không coi là chuyện lớn.”
“Vì gia đình hoà thuận, nữ nhân nên biết điều một chút, mở một mắt nhắm một mắt, không cần phải tính toán chi ly, như vậy không phóng khoáng chút nào.”
Đôi mắt của mẹ tôi trợn tròn.
Có lẽ bà ấy đã nhớ ra rồi, đây là những lời bà ấy đã đích thân nói ra để chỉ trích Phương Tình.